yêu giả thành thật

Chương 9: Khoảnh khắc ngọt ngào bất ngờ


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Buổi sáng hôm ấy, ánh nắng vàng nhẹ xuyên qua rèm cửa căn hộ Hàn Thế Nghi, chiếu lên những mảng tường trống trải nhưng vẫn ấm áp. Lâm Tĩnh Vy thức dậy, mắt lim dim nhìn trần nhà, cảm giác vừa bình yên vừa háo hức. Sau những cơn bão hiểu lầm ngày hôm trước, cô cảm nhận được sự nhẹ nhõm trong lòng, như thể trái tim cô vừa được thở tự do.

Cô đứng dậy, bước vào phòng khách thì thấy Hàn Thế Nghi đang ngồi trên ghế sofa, tay cầm tách cà phê, ánh mắt nhìn ra ngoài cửa sổ. Anh quay sang, nở một nụ cười nhẹ: “Sáng nay cô trông tươi hơn. Chuẩn bị đi làm chứ?”

Tĩnh Vy đỏ mặt, gật đầu: “Dạ… vâng ạ. Hôm nay tôi sẽ cố gắng thật tốt.”

Hàn Thế Nghi đứng dậy, đi đến gần, giọng dịu dàng hơn thường ngày: “Hôm nay chúng ta không cần quá căng thẳng. Tôi muốn cô yên tâm và tận hưởng một ngày nhẹ nhàng.”

Cô hơi bất ngờ, nhưng cảm giác ấm áp lan tỏa trong lòng. Khoảnh khắc anh quan tâm một cách tự nhiên như vậy khiến cô tim rung lên lạ thường.

Trên đường đi làm, không khí giữa hai người nhẹ nhàng, khác hẳn những ngày căng thẳng trước. Hàn Thế Nghi vẫn lái xe, nhưng thỉnh thoảng ánh mắt anh liếc về phía cô, và cô cảm nhận được sự dịu dàng trong ánh nhìn ấy.

Khi đến văn phòng, một khung cảnh bình thường đón chờ họ, không còn áp lực từ đối tác cũ hay hiểu lầm. Tĩnh Vy thở phào nhẹ nhõm, cảm giác như cả cơ thể được thư giãn. Hàn Thế Nghi nắm tay cô, kéo nhẹ: “Hãy cùng tôi vào văn phòng, mọi chuyện sẽ ổn.”

Cô mỉm cười, cảm giác ấm áp lan tỏa khắp cơ thể. Khoảnh khắc tay họ chạm nhau, trái tim cô như muốn nhảy khỏi lồng ngực. Cô tự nhủ: “Giả vờ hay thật, tôi không còn muốn rời xa anh.”

Trong lúc làm việc, Hàn Thế Nghi bất ngờ nhắn tin cho cô: “Có một điều bất ngờ cho cô hôm nay. Sau giờ làm, đừng về ngay.”

Tĩnh Vy đỏ mặt, cảm giác vừa hồi hộp vừa tò mò. Cô tự hỏi, anh chuẩn bị điều gì mà lại khiến cô háo hức đến vậy.

Cuối ngày, khi cả hai rời văn phòng, Hàn Thế Nghi dẫn cô đến một quán cà phê nhỏ, yên tĩnh, nằm giữa những con phố vắng. Không gian ấm cúng, ánh đèn vàng dịu nhẹ, và mùi hương cà phê thoang thoảng khiến cô cảm thấy bình yên lạ thường.

Anh kéo ghế cho cô ngồi, giọng trầm: “Cô mệt rồi chứ? Hôm nay chúng ta nên nghỉ ngơi một chút, tận hưởng khoảnh khắc bình yên.”

Cô đỏ mặt, gật đầu: “Dạ… cảm ơn anh.”

Khi gọi món xong, họ cùng nhau ngồi trò chuyện, cười đùa và kể cho nhau nghe những chuyện nhỏ trong ngày. Hàn Thế Nghi thỉnh thoảng nhấc tay, chạm nhẹ vào tay cô, ánh mắt dịu dàng nhưng sâu thẳm, khiến trái tim Tĩnh Vy rung lên từng nhịp.

Bất ngờ, Hàn Thế Nghi đưa tay lấy một chiếc hộp nhỏ đặt trước mặt cô: “Đây là một món quà nhỏ. Không phải dịp gì đặc biệt, chỉ là… muốn cô vui.”

Cô há hốc mồm, nhìn anh với ánh mắt ngạc nhiên: “Anh… sao lại…”

Anh nhếch môi, giọng dịu dàng: “Chỉ cần cô biết, tôi quan tâm cô. Chỉ vậy thôi.”

Cô mở hộp ra, bên trong là một chiếc vòng tay bằng bạc, tinh tế và nhẹ nhàng. Cảm giác ấm áp lan tỏa trong tim, và cô không thể giấu nổi nụ cười. “Dạ… cảm ơn anh. Tôi… tôi rất thích.”

Anh gật đầu, ánh mắt dịu dàng: “Tôi biết cô sẽ thích.”

Khoảnh khắc ấy, họ im lặng nhìn nhau, cảm nhận nhịp tim và hơi thở của nhau. Trái tim Tĩnh Vy rung lên mạnh mẽ, cảm giác vừa hồi hộp vừa hạnh phúc. Cô nhận ra rằng, tình cảm giữa họ đã vượt ra khỏi giới hạn giả vờ, trở thành tình yêu thật sự.

Khi trở về căn hộ, Hàn Thế Nghi bất ngờ kéo cô lại gần, đặt tay lên vai cô: “Cô biết không, những khoảnh khắc như thế này… tôi muốn cô nhớ mãi.”

Cô đỏ mặt, tim loạn nhịp: “Dạ… tôi cũng muốn.”

Buổi tối, khi ánh đèn vàng chiếu rọi khắp căn hộ, cả hai đứng bên cửa sổ, nhìn thành phố lung linh dưới ánh đèn. Không khí yên lặng nhưng ấm áp. Hàn Thế Nghi đặt tay lên vai cô, dịu dàng: “Dù có bao nhiêu khó khăn, tôi luôn muốn cô biết… tôi luôn ở bên cô.”

Tĩnh Vy cảm nhận sự ấm áp và an toàn từ anh, tim rung lên mạnh mẽ. Cô tự nhủ: “Giả vờ yêu… giờ đây đã trở thành tình cảm thật. Và dù có thử thách nào, tôi biết, chúng tôi sẽ cùng nhau vượt qua.”

Ngày hôm sau, trong văn phòng, Hàn Thế Nghi tiếp tục quan tâm cô bằng những hành động tinh tế: từ nhắc nhở uống nước, chuẩn bị hồ sơ, đến những lời hỏi han dịu dàng. Tĩnh Vy cảm nhận tình cảm của anh qua từng cử chỉ, từng ánh mắt, và trái tim cô dần tràn đầy hạnh phúc.

Một buổi chiều, khi họ cùng nhau đi dạo trong công viên gần văn phòng, Hàn Thế Nghi bất ngờ nắm tay cô, ánh mắt dịu dàng: “Cô biết không, khoảnh khắc bình yên bên cô… tôi muốn giữ mãi.”

Cô đỏ mặt, tim loạn nhịp, nhưng cũng mỉm cười: “Dạ… tôi cũng muốn như vậy.”

Trong khoảnh khắc ấy, họ không cần nói nhiều lời, chỉ cần nắm tay nhau và cảm nhận hơi ấm từ đối phương. Tĩnh Vy hiểu rằng, tình cảm giữa họ đã thực sự vượt qua mọi thử thách, và những khoảnh khắc ngọt ngào bất ngờ như thế này sẽ là nền tảng để mối quan hệ ngày càng sâu sắc hơn.

Đêm đến, khi ánh đèn vàng chiếu khắp căn hộ, họ đứng bên cửa sổ, im lặng nhìn thành phố lung linh. Hàn Thế Nghi nhẹ giọng: “Dù có bao nhiêu hiểu lầm hay khó khăn, tôi muốn cô biết… tôi luôn ở bên cô. Chỉ cần cô tin tôi, mọi chuyện sẽ ổn.”

Tĩnh Vy mỉm cười, tim loạn nhịp: “Dạ… tôi tin anh.”

Khoảnh khắc ấy, họ cảm nhận nhịp tim và hơi thở của nhau, nhận ra rằng, dù cơn bão hay thử thách có đến, tình cảm giữa họ vẫn bền chặt, ngọt ngào và đầy bất ngờ.

Cô tự nhủ: “Giả vờ yêu… giờ đã trở thành tình cảm thật. Và dù có thử thách hay hiểu lầm, tôi biết, chúng tôi sẽ cùng nhau vượt qua, bất kể khó khăn phía trước.”


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×