Lục Tinh dừng chân, ngẩng đầu nhìn Phó Cảnh Sâm: "Không cần, em đã hẹn đi cùng đồng nghiệp rồi, mọi người thấy được không tốt lắm."
Phó Cảnh Sâm chớp mắt nhìn cô: "Sao thế? Em sợ đồng nghiệp nhìn thấy anh à?"
Lục Tinh cúi đầu không nói, như ngầm thừa nhận, một lúc sau chợt nghe anh thì thầm bên tai, cười cười: "Tinh Tinh, có phải em đã quên rồi hay không?"
Anh rất ít khi gọi cô là Tinh Tinh, mỗi lần anh gọi cô như vậy là lúc anh có điều muốn nói, giọng nói trầm thấp mang theo cả sự thân mật và sủng nịch, tiếng lòng chợt run lên một nhịp, ngơ ngác "A!" một tiếng.
Phó Cảnh Sâm đưa tay xoa xoa tóc của cô, khóe miệng cong lên: "Ngày hôm qua em cầm thẻ phòng của anh, người bên cạnh em đều thấy được; việc tối hôm qua em ngủ ở phòng anh, mọi người đều đã biết!"
Cô: "..."
Vì sao lại quên mất chuyện này!
Lục Tinh xấu hổ đánh anh một cái, sẵng giọng: "Đều tại anh!"
Phó Cảnh Sâm thuận thế nắm chặt tay cô, mỉm cười kéo cô vào thang máy, "Cả ngày hôm nay em đều ở bên ngoài, tám giờ tối nay lại phải bay, ngay cả thời gian ăn cơm với anh một bữa cũng không có, anh đành phải phối hợp với thời gian của em mà thôi."
Nhưng anh là chủ tịch bận trăm công ngàn việc, muốn anh phối hợp với thời gian của cô... Nghĩ đến đây Lục Tinh mỉm cười, trong lòng dâng lên cảm giác ngọt ngào, thỏa mãn, cô lên tiếng giải thích: "Bởi vì thời gian của Tiêu Nghệ rất gấp, hết cách rồi. Đợi đến khi quay về sẽ đỡ hơn."
"Được." Phó Cảnh Sâm, "Tối mai anh trở về."
"Vâng!" Lục Tinh nhẹ gật đầu, cửa thang máy mở ra, có người bước vào, cô liền rút tay ra khỏi bàn tay anh, "Em phải đến xem mấy cô ấy thế nào, anh ở dưới tầng hầm đợi em!"
Phó Cảnh Sâm nhìn cô gật gật đầu.
Lục Tinh nghiêng người ra khỏi thang máy, Tiêu Nghệ và Bành Duyệt đều đã chuẩn bị xong, trợ lý mang bữa sáng đặt lên bàn, cô nhìn thoáng qua: "Đi thôi, ăn sáng trên xe luôn vậy!"
Đoàn người xuống tầng, đã sắp xếp tài xế chở ở tầng hầm, anh ta trông thấy Lục Tinh thì vẫy vẫy tay: "Ở đây!"
Lục Tinh nghe tiếng gọi quay đầu nhìn, người đầu tiên cô trông thấy không phải anh tài xế mà chính là Phó Cảnh Sâm đang tựa ở cửa xe cách đó không xa, cũng đang nhìn cô.
Tiêu Nghệ và Bành Duyệt dĩ nhiên cũng trông thấy Phó Cảnh Sâm, hai người đưa mắt nhìn Lục Tinh.
Mặt Lục Tinh nóng bừng bừng đến tận mang tai, cố gắng ra vẻ bình tĩnh, "Mọi người lên xe đi, tôi sẽ đi theo sau."
Tiêu Nghệ đội mũ và khẩu trang, lộ ra cặp mắt sáng ngời, thoải mái đồng ý: "Được!"
Đợi hai người bọn họ lên xe, Lục Tinh mới yên tâm đi về hướng Phó Cảnh Sâm, anh mỉm cười.
Phó Cảnh Sâm mở cửa xe cho cô, Lục Tinh nhanh chân ngồi vào chỗ.
Cô chỉ vào chiếc xe bảo mẫu phía trước, ra lệnh như một vị chỉ huy: "Theo chiếc xe phía trước."
Phó Cảnh Sâm cười cười, lái theo. Hai chiếc xe một trước một sau nối đuôi nhau ra khỏi tầng hầm.
Trời vào đông, ngày ngắn đêm dài, đã hơn bảy giờ sáng nhưng sắc trời vẫn âm u, Lục Tinh nhìn ra ngoài cửa sổ, lát sau bỗng quay đầu hỏi anh: "Anh có về lạithị trấn không?"
Phó Cảnh Sâm hỏi lại cô: "Em muốn trở về sao?"
Lục Tinh nhẹ gật đầu, nhỏ giọng: "Trước khi em đi làm có trở về đó một chuyến nhưng tối đã đi rồi. Từ đây về thị trấn khoảng ba tiếng, em nhớ khoảng thời gian khi chúng ta còn bé nên muốn cùng anh quay về."
Phó Cảnh Sâm nghiêng đầu nhìn Lục Tinh, giọng trầm thấp: "Lần sau chúng ta cùng về."
Lục Tinh nhìn anh, cười đến hai mắt cong cong: "Vâng!"
Cái thị trấn nhỏ ấy là nơi anh và cô bắt đầu, đã rất nhiều năm bọn họ chưa quay trở lại.
Cô thật sự muốn cùng anh trở về đó một lần, chỉ hai người bọn họ.
Phó Cảnh Sâm đưa Lục Tinh đến studio, nắm chặt tay cô, thấp giọng nói: "Buổi tối anh tiễn em ra sân bay."
Lục Tinh nghi hoặc: "Anh có thời gian à?"
"Có!" Anh với tay ra hàng ghế phía sau, lấy lên một chiếc túi đưa cho cô, "Bên trong có bữa sáng, đồ ăn vặt và một bình giữ ấm."
Lục Tinh mở miệng túi nhìn nhìn, "Anh chuẩn bị những thứ này khi nào vậy?"
Phó Cảnh Sâm khẽ cười, cũng không trả lời, cúi người hôn nhẹ lên vành tai cô: "Được rồi! Xuống xe thôi!"
Lục Tinh ôm lấy hai má đang nóng bừng bừng, cầm túi đồ ăn bước xuống
xe.
Cả buổi sáng bận rộn trôi qua, đến lúc giờ cơm trưa mới được thở phào một hơi, Tiêu Nghệ và Bành Duyệt phải thay đổi trang phục và tạo hình đến giữa trưa, chiều còn tiếp tục nên chỉ có thể ăn một chút lót dạ.
Lục Tinh cầm túi đồ ăn vặt chia cho mọi người, chỉ chừa cho mình một ít thịt bò khô, ôm bình giữ nhiệt ngồi qua một bên.
Vừa mở bình, mùi hương táo đỏ ngọt dịu thoang thoảng, nhấp một ngụm Lục Tinh cảm thấy dạ dày ấm áp hẳn lên, không biết Phó Cảnh Sâm mua táo đỏ ở đâu, ngọt và ngon quá.
Cô rót cho Tiêu Nghệ và Bành Duyệt mỗi người một cốc.
Buổi chiều, Bành Duyệt chụp một set đồ là xong việc, cô ấy chỉ phối hợp diễn, còn Tiêu Nghệ mới là nhân vật chính. Tiêu Nghệ chụp năm bộ, đúng bảy giờ là hoàn tất công việc.
Đúng lúc này, Phó Cảnh Sâm gọi điện thoại tới, Lục Tinh vừa thu dọn đồ đạc vừa nghe điện thoại: "Anh đã tới chưa?"
"Rồi, anh ở chỗ lúc sáng đợi em!"
"Vâng, em phải chờ cô ấy tháo trang sức thay quần áo, chắc khoảng nửa tiếng mới xuống được."
"Vẫn còn thời gian, em không cần phải gấp, đã ăn cơm chưa?"
"Ừm, đã ăn rồi, em còn có việc cúp máy trước nhé." "Được."
Tiêu Nghệ đã thay quần áo xong, đang tháo trang sức, đợi lát nữa cũng ra sân bay, Lục Tinh đi thông báo vài hạng mục công việc.
Mọi người cùng nhau xuống tầng, Tiêu Nghệ và trợ lý vẫn ngồi vào chiếc xe bảo mẫu lúc sáng, còn Lục Tinh và Bành Duyệt thì chuyển sang ngồi xe của Phó Cảnh Sâm
Lục Tinh giới thiệu với anh, "Đây là Bành Duyệt, cô ấy là đồng nghiệp của em."
Bành Duyệt nở nụ cười chào hỏi: "Chào anh Phó." Phó Cảnh Sâm nhàn nhạt trả lời: "Xin chào."
"Tôi đã xem qua các tạp chí tài chính và kinh tế có ảnh chụp của anh, anh đẹp hơn trong ảnh nhiều!"
"Cảm ơn."
Bành Duyệt ngượng ngùng không biết nên nói cái gì, Lục Tinh cài dây an toàn, cười nhìn anh: "Đi thôi!"
Phó Cảnh Sâm nhìn tay Lục Tinh vẫn còn ôm bình giữ ấm, lên tiếng hỏi: "Uống có ngon không?"
Lục Tinh gật đầu lia lịa: "Ngon lắm, ngon lắm. Anh mua táo đỏ ở đâu vậy?
Em chưa bao giờ uống trà táo đỏ nào mà lại ngọt như vậy."
"Bạn anh mang đến, trong khách sạn vẫn còn, tối mai anh cầm về cho em!" Anh cười cười, mấy món đó anh định cho Cảnh Lam Chi.
"Sao sáng nay anh không đưa em luôn?"
"Ngày mai anh đưa cho em không phải cũng giống nhau à?"
Lục Tinh đột nhiên cảm giác được có gì đó sai sai, nhớ ra Bành Duyệt đang ngồi phía sau, bên tai chợt nóng lên, cô cúi đầu nhỏ giọng đáp: "Tùy anh..."
Phó Cảnh Sâm chỉ cười không nói, đạp chân ga lái đến sân bay.
Đường đến sân bay càng lúc càng gần, Lục Tinh chợt nhớ tới bảy năm trước, anh cũng chở cô trên con đường này, cô ngồi hàng ghế sau, lặng im không nói, chỉ suy nghĩ làm thế nào để anh suy nghĩ lại, làm thế nào để anh cho cô ở lại.
Khi ấy cô rất thích anh, cũng rất ỷ lại vào anh, không nỡ xa anh... cảm xúc rất phức tạp.
truyen full
Tủi thân, khổ sở, bi thương, bất lực, hội tụ đầy đủ những cảm xúc mặn ngọt chua cay...
Cô ở sân khóc gào khóc cũng không thể khiến anh lay chuyển. Cô cúi đầu nhìn tay mình, bấm bấm từng đầu ngón tay.
Đã hơn bảy năm.
"Em đang suy nghĩ gì vậy?" "Không có gì..."
Đến sân bay, Lục Tinh ngẩng đầu nhìn Phó Cảnh Sâm đứng bên cạnh. Cảm xúc năm đó đột nhiên ùa về, gặm nhấm trái tim cô, cô sợ chia ly với anh ở đây.
Loại cảm giác ấy cực kỳ đáng sợ, chỉ khi đã từng trải qua rồi mới có thể thấu hiểu được.
Cô bỗng nhiên có cảm giác bất an.
Bành Duyệt cố ý cho tránh đi để cô và anh có không gian riêng, đeo balo đi đằng trước.
Phó Cảnh Sâm ôm lấy bờ vai cô, thì thầm: "Làm sao vậy?" Lục Tinh lắc đầu, cúi gằm đầu: "Không có gì."
Dứt lời cô lại ngẩng đầu nhìn anh, "Đêm mai anh nhất định sẽ về ư?"
Phó Cảnh Sâm phát hiện cô còn buồn hơn vừa rồi, anh suy tư một chút, bất chợt hiểu được suy nghĩ của Lục Tinh. Anh xoay người, ôm cô vào lòng, xoa xoa tóc cô an ủi, khẽ thở dài: "Đồ ngốc, anh không quay về thì anh còn có thể đi đâu chứ? Về sau em ở nơi đâu anh sẽ ở đó, cho dù em muốn anh đi anh cũng không đồng ý."
Tim Lục Tinh khẽ run, cô cọ cọ đầu vào иgự¢ anh, những lo sợ của cô anh đều hiểu.
Một lúc lâu sau mới rời khỏi Ⱡồ₦g иgự¢ anh, âm thanh mềm mại: "Đến giờ rồi, tự em vào trong được, anh không cần đi vào cùng em đâu."
Phó Cảnh Sâm nhìn chằm chằm hàng mi của Lục Tinh, vuốt vuốt tóc cô: "Ừm... Anh ở đây nhìn em vào trong."
Lục Tinh đeo balo lên lưng, đi được một khoảng quay đầu nhìn vẫn thấy anh đứng ở đó.
Bành Duyệt ở sảnh sân bay đợi cô, Lục Tinh bước đến, hít sâu một hơi: "Đi thôi!"
"Dạ vâng!" Dù trong lòng Bành Duyệt có rất nhiều nghi vấn nhưng dù sao cô cũng chỉ là người qua đường nên cô không dám lên tiếng hỏi.
Lục Tinh đã sớm nhận ra được Bành Duyệt có điều muốn hỏi, sau khi làm thủ tục, cô nhìn Bành Duyệt, mỉm cười: "Phó Cảnh Sâm là bạn trai chị, scandal của anh ấy và Trình Phi chỉ là giả."
"À... Dạ..." Bành Duyệt há hốc miệng kinh ngạc, cô không ngờ Lục Tinh sẽ kể chuyện này với cô. Cô vội vàng phẩy tay giải thích, "Chị Tinh, em tuyệt đối chưa bao giờ nghĩ rằng chị chen chân vào tình cảm người khác, em và bạn học đã từng nói với nhau."
Lục Tinh nhướn mày, thanh âm có phần lạnh lùng: "Nói chuyện gì?"
Bành Duyệt biết Lục Tinh đã hiểu lầm, nóng lòng giải thích: "Không phải... Không phải nói chuyện hai ngày nay, là thường tám với nhau chuyện trước kia. Bọn em đều không thích Trình Phi, thật thật giả giả suốt mấy năm, thế nhưng bên cánh nhà báo từng ấy năm trời vẫn không chụp được tấm ảnh nào thân mật của hai người bọn họ... Nên khi đó bọn em cũng cho là giả... Ai ngờ đúng là giả thật!"
Sắc mặt Lục Tinh dịu đi, nhìn bộ dạng khẩn trương của Bành Duyệt, cô cười cười: "Tin tức giải trí nửa thật nửa giả, đọc cho vui thôi, sau này em sẽ hiểu."
Bành Duyệt thở phào nhẹ nhõm: "Vâng... bây giờ em hiểu rồi, có rất nhiều điều lẫn lộn thật giả."
Lục Tinh ngẫm nghĩ một chút, khuyên cô ấy: "Trong thế giới giải trí này rất phức tạp, nên về sau em phải chú ý lời nói và hành động. Bây giờ em chưa nổi tiếng nên không sao nhưng một khi đã nổi tiếng thì người ta sẽ đem ra nói, khi ấy nó lại biến thành xấu."
"Vâng... em hiểu rồi, em sẽ thận trọng." Bành Duyệt gật đầu lia lịa, trong ngành này bạn bè phản bội nhau, đâm nhau sau lưng cũng không phải là điều mới lạ.
Lục Tinh về đến nhà cũng gần mười hai giờ, Tiểu Cáp ở bên nhà Diệp Hân Nhiên, chỉ còn mình cô với không gian trống rỗng, có hơi không quen.
Phó Cảnh Sâm gọi điện thoại đến nghe tiếng cô thở dài, tưởng tâm trạng cô vẫn chưa tốt hơn, anh trầm giọng hỏi: "Vẫn chưa vui hơn sao?"
Lục Tinh nằm ở trên giường, thở dài: "Tiểu Cáp ở bên nhà Hân Nhiên rồi, nên hơi nhớ nó, ở một mình không quen lắm."
Đầu dây bên kia, Phó Cảnh Sâm chợt im lặng.
Im lặng quá lâu khiến Lục Tinh ngạc nhiên, cô nhìn màn hình di động, sau đó đặt vào bên tai, lẩm bẩm: "Mất sóng à? Sao tự dưng không nghe thấy tiếng?"
Phó Cảnh Sâm nhỏ giọng: "Mấy ngày không gặp nhau, nhưng em không hề nói nhớ anh. Trong khi đó mới một hai ngày không trông thấy con chó kia em lại nói với anh là nhớ nó."
Người không bằng chó sao?
Lục Tinh lặng im, lúc sau mới hiểu ra, cô phá lên cười: "Anh ghen với Tiểu Cáp sao?"
Phó Cảnh Sâm thản nhiên thừa nhận: "Đúng vậy."
Cô cười một lúc mới vùi mặt vào trong gối trả lời: "Anh cũng có nói nhớ em đâu, nên em dĩ nhiên sẽ không nói..."
Phó Cảnh Sâm cười thành tiếng.
Hai người nói chuyện điện thoại thật lâu, không ai nói với ai câu \'Nhớ anh, Nhớ em\' nhưng lại không nỡ cúp điện thoại. Lục Tinh không biết mình ngủ tђเếק đi từ lúc nào, điện thoại ngắt lúc nào cũng không nhớ.
Sáng hôm sau tỉnh giấc phát hiện điện thoại đã tắt nguồn.
Cô vội đứng lên sạc điện thoại, nhìn đồng hồ đã 9 giờ 30 rồi, Lục Tinh ảo não, sao cô lại ngủ đến bây giờ... May là hôm nay không có việc.
Điện thoại vang lên mấy âm báo, Lục Tinh mở ra kiểm tra, của Diệp Hân Nhiên, Đỗ Tiểu Vi, còn có của Cảnh Tâm, thậm chí có cả Thời Vực... nhưng nhiều nhất là của Phó Cảnh Sâm.
Cô chưa kịp đọc tin nhắn, điện thoại Phó Cảnh Sâm gọi đến, Lục Tinh mau chóng nhận điện, nở nụ cười: "Tối qua em ngủ quên, điện thoại hết pin lúc nào cũng không biết..."
Giọng nói Phó Cảnh Sâm bình tĩnh, "Sáng nay lúc 6 giờ 20..." "Hả?" Lục Tinh kinh ngạc, "Anh không ngủ sao?"
"Ngủ, nhưng không sâu. Sáng nay anh dậy sớm, gọi em mấy lần nhưng không được!"
"Điện thoại bị rơi xuống gối đầu..."
Phó Cảnh Sâm hít một hơi thật sâu, "Hôm nay em không cần phải đến công ty rồi, anh đã xin phép nghỉ giúp em rồi."
Lục Tinh không hiểu: "Vì sao?"
Đầu dây im lặng vài giây, "Tối hôm qua khi tiễn em ra sân bay đã bị chụp lại, em chỉ cần ở nhà, không cần phải lo lắng gì hết, anh đã cho người xử lý, chiều anh về."
Lần này đến Lục Tinh rơi vào trạng thái im lặng, Phó Cảnh Sâm nôn nóng: "Tinh Tinh, em nghe thấy anh nói không?"
Lục Tinh cắn cắn môi, thấp giọng trả lời: "Em nghe rồi... Anh không cần lo lắng cho em, nói như thế nào em cũng công tác trong ngành đã vài năm..."
Chỉ là cô chưa từng nghĩ tới việc phóng viên chụp được hình bọn họ, hôm nay đầu đề tin tức giải trí sẽ viết như thế nào, cô đại khái có thể tưởng tượng ra được.
Phó Cảnh Sâm không yên lòng, dặn dò rất nhiều rồi mới cúp điện thoại. Điện thoại lại vang lên không ngừng, là Diệp Hân Nhiên, Đỗ Tiểu Vi và
Trương Hân...
Nửa tiếng sau, điện thoại rốt cuộc cũng yên tĩnh trở lại.
Lục Tinh lại nằm lại giường, nhưng không nhìn được, mở ra đọc tin tức. Tất cả đầu đề đều là: "Trình Phi và bạn trai chia tay", "Bạn trai Trình Phi có niềm vui mới"...
Hình Phó Cảnh Sâm nắm tay cô, ảnh đang ôm cô, hai người thân mật, dùng sân bay làm bối cảnh, dường như không muốn chia xa.
Thân hình anh cao lớn chặn phần lớn được bóng dáng cô, lúc đó cô lại đang cúi đầu nên không chụp được chính diện. Thế nhưng lại chụp chung được người đi cùng với cô, Bành Duyệt.
Bành Duyệt gần đây có chụp ảnh bìa cho vài tạp chí, cũng ghi hình vài game show, nếu lần theo dấu vết này có thể nhanh chóng biết được cô là ai.
Có người tuồn tin cô là quản lý của Tiêu Nghệ, đoạn clip có ghi hình cô chưa đến ba mươi giây cũng bị lôi ra, tất cả mọi người vây xem, người tình mới của bạn trai Trình Phi là ai.
"So với nữ thần Trình Phi của chúng ta thì thua xa. Trình Phi của chúng ta muốn mặt có mặt, muốn dáng người có dáng người, cũng không biết mắt nhìn người của Phó Cảnh Sâm thế nào nữa! Mù à? Đồ đàn ông cặn bã!"
"Ha ha ha... Tiêu Nghệ và Trần Thuấn vừa lên tin yêu đương cuồng nhiệt, còn quản lý lại lộ ra vụ bê bối này... Đồ tiểu tam! Phá hoại gia đình của người khác! Muốn nổi tiếng à?"
"Mấy scandal của Trình Phi ngẫm lại có hơi nực cười... Cho đến tận bây giờ toàn do cô ta lên tiếng, Phó Cảnh Sâm người ta có thừa nhận bao giờ chưa? Phóng viên đã từng chụp được tấm ảnh thân mật nào của bọn họ chưa? Còn nhìn những tấm ảnh của Phó Cảnh Sâm và người quản lý kia xem... hạnh phúc đến mức nào chứ!"
"Việc này liên quan gì đến Tiêu Nghệ! Đến hẹn lại lên, Trình Phi rất thích tạo scandal tình ái, một kịch bản diễn đi diễn lại. Ai biết là thật hay giả. Nếu là thật, thì trò thích scandal của cô ta sao không đăng lên tấm ảnh hai người chụp ảnh tình tứ ấy! Tôi không tin."
Lung ta lung tung thông tin, cái gì cũng nói được, coi được một lúc, Lục Tinh bỗng chốc cảm giác bình tĩnh một cách diệu kỳ.
Đang muốn mở thêm một trang nữa để xem, nhưng không được.
Cô nhớ tới lời Phó Cảnh Sâm đã nói, trong lòng khẽ động, bấm refresh một lần nữa phát hiện những tin vừa rồi đã bị xóa.
Lục Tinh trở mình, mở weibo.
Tâm Bảo: Tinh Tinh, chị không sao chứ?
Tâm Bảo: Tinh Tinh, mau qua weibo của em! Nhanh lên!
Lục Tinh trả lời cô ấy một câu, đang tính mở weibo thì điện thoại vang lên.
Cô nhìn chằm chằm cái tên trên màn hình điện thoại, ngây người một lúc mới nhận điện: "Alo!"
"Em... Không sao chứ?" Kỷ Huân nhẹ nhàng lên tiếng, "Anh đều thấy rồi."
"Không có chuyện gì đâu." Lục Tinh thấp giọng trả lời, "Những tin tức kia đã bị xóa hết rồi, chắc hẳn Cảnh Sâm đã tìm người xử lý."
Kỷ Huân im lặng một lát sau mới nói tiếp: "Vậy là tốt rồi, anh sợ tâm tình em bị ảnh hưởng, nên gọi cho em."
Lục Tinh cười cười, cố ra vẻ nhẹ nhõm: "Em không sao! Anh quên em đã làm trong ngành này bao nhiêu năm rồi à. Mấy loại tin tức này em đã từng phải đối phó không ít, chỉ có điều... lần này nó ứng lên người em. Thôi coi như là tin giải trí!"
Kết thúc cuộc gọi, Lục Tinh mở weibo, phát hiện Cảnh Tâm, Tiêu Nghệ và Trình Phi lên hot weibo.
Cô mở Weibo của Cảnh Tâm, dòng trạng thái mới nhất của cô ấy:
Chứng kiến tin tức nóng hổi sáng nay, mở xem thử, tại sao hai người họ lại không thể yêu nhau chứ? Sao có thể nói anh trai và chị dâu tương lai của tôi như thế được. Mọi người hiểu lầm hết rồi. Tinh Tinh, tôi và anh trai tôi lớn lên cùng nhau đó. Tinh Tinh học tập và làm việc ở nước ngoài, mới về năm nay. Khi còn bé anh trai tôi đã rất thích chị ấy, chỉ có một người bạn gái là chị ấy. Tình cảm của họ cực kỳ tốt, sang năm sẽ kết hôn. Vì vậy tôi mong mọi người không nên tin những tin tức trên mạng kia, cũng đừng nói những lời cay đắng. Hãy chúc phúc cho bọn họ!
Phía dưới còn đăng ảnh chụp ngày còn nhỏ của bọn họ.
Lục Tinh đọc hết đoạn này, ngẩn ngơ một lúc mới mở ảnh xem.
Bức ảnh thứ nhất là ba người bọn họ, năm đó cô mới tám tuổi, chắc chắn khuôn mặt so với bây giờ có hơi khác nhưng vẫn có thể nhận ra là cô.
Tám tấm ảnh phía sau đều là ảnh cô chụp chung với Phó Cảnh Sâm, có bốn tấm hình cô chưa từng thấy qua bao giờ.
Chắc do Cảnh Tâm chụp trộm. Khi còn nhỏ, Cảnh Tâm rất thích chụp ảnh, Cảnh Lam Chi còn mua tặng cho con gái một chiếc máy ảnh kỹ thuật số rất hiện đại, thường cầm máy ảnh chụp loanh quanh khắp nhà. Ở nhà thường nghe thấy tiếng tách tách phát ra từ chiếc máy ảnh ấy. Lúc mới đầu, Lục Tinh thường chạy theo sau cô ấy xem ảnh chụp được, về sau đã quen nên không còn hứng thú nữa, không biết được Cảnh Tâm đã chụp được bao nhiêu tấm.
Bốn tấm ảnh kia là khoảng thời gian cô đang học cấp ba.
Nhà họ Phó có một gian phòng riêng được sắp xếp có bàn, có ghế, có cả bảng đen để cho bọn họ học tập ở đây.
Tấm đầu tiên là ở thư phòng, cô học lớp mười, vẫn đang mặc bộ đồng phục màu lam. Phó Cảnh Sâm cúi người một tay để bên phải trên bàn học, hai người kề rất sát, Phó Cảnh Sâm dường như bao phủ lấy Lục Tinh. Anh đang dạy cô giải toán. Cô còn nhớ lúc đó anh không còn kiên nhẫn, mắng cô ngốc. Cô vẫn còn đang bực vì chưa làm được bài, thầm mắng anh ngốc hơn cô. Bây giờ nhìn ảnh, gương mặt anh tuấn đó không hề vương chút tức giận nào, mà thoáng ẩn hiện nét yêu chiều.
Tấm thứ hai là đọc sách trên bãi cỏ, dáng người cao lớn của Phó Cảnh Sâm tựa vào gốc đại thụ, cúi đầu nhìn cô.
Tấm thứ ba cô đứng ở trước mặt anh, mặc đồng phục cao chưa đến vai anh, thân hình nho nhỏ.
Tấm thứ tư là bóng lưng người, anh mặc áo sơmi trắng, bóng lưng cao lớn, trên tay cầm theo cặp sách của cô, cô đi bên cạnh anh, vẫn chỉ cao tới bả vai anh. Mặt trời lặn, ánh sáng vàng nhạt của biểu chiều ta khiến cho tấm ảnh mang theo nét hoài cổ.
Khi đó là hè năm lớp mười một, lên lớp mười hai phải học sớm hơn một tháng. Cô về thị trấn nhỏ chơi mấy tháng nên phải học bù.
Ngày hôm đó, không hiểu sao Cảnh Tâm và anh lại đến đón cô tan học, trong cặp của cô đựng rất nhiều sách giáo khoa và vở bài tập, cặp rất nặng.
Phó Cảnh Sâm cau mày, tháo cặp trên lưng cô xuống, giọng lạnh lùng: "Đã thấp còn sách nặng, hèn gì mãi vẫn không lớn nổi."
Lục Tinh cong môi, xoay xoay bả vai: "Vậy em có thể làm gì chứ, anh cũng chẳng thể ngày nào cũng đến đây cầm cặp giúp em!"
Phó Cảnh Sâm liếc cô một cái, nhàn nhạt trả lời: "Em vác nhiều như vậy về, em có thể đọc hết không?"
Lục Tinh yên lặng lắc đầu, Phó Cảnh Sâm lắc đầu khó hiểu: "Đọc không hết thì đừng đem về, em nghĩ mình là công nhân bốc vác sao?"
"Vâng!" Cô nhỏ giọng đáp lời. Khi đó, khá nhiều học sinh giống như cô, biết rõ học không hết nhưng ngày nào cũng vác về nhà, nghĩ rằng mình có thể đọc hết được, cho dù đọc không hết, chỉ xem qua đề bài cũng thấy yên tâm hơn.