10 năm ấp ủ một bóng hình

Chương 1: KHÁNH AN - ĐẠO DIỄN CỦA NHỮNG GIẤC MƠ VÀ KÝ ỨC ĐÓNG BĂNG


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Tiếng loa văng vẳng giữa không gian rộng lớn của một phim trường dã chiến dựng tạm giữa lưng chừng đồi, cạnh một dòng suối chảy xiết. “Action! Camera roll! Diễn viên chuẩn bị!” Giữa mớ âm thanh hỗn độn ấy, một giọng nói sắc lạnh nhưng đầy uy lực vang lên, át đi tất cả: “Cắt! Lại cảnh này! Anh Minh, biểu cảm của anh chưa tới! Em cần sự bất lực, sự tuyệt vọng, không phải là một gương mặt mếu máo như vừa bị giật mất kẹo!”

Đó là Khánh An.

Cô đứng sừng sững giữa nắng gió, mái tóc búi cao gọn gàng, vài sợi lòa xòa trước trán bị gió thổi bay nhẹ. Chiếc áo khoác kaki màu xanh rêu rộng thùng thình, quần cargo túi hộp và đôi bốt leo núi đã bạc màu vì sương gió không hề che đi vóc dáng cao ráo, mảnh khảnh nhưng đầy năng lượng của cô. Đôi mắt sắc sảo ẩn sau cặp kính râm bản lớn quét một lượt qua toàn bộ bối cảnh, rồi dừng lại ở gương mặt đang méo xệch của diễn viên chính.

“Anh Minh, anh là một người cha vừa mất con, lạc lối giữa rừng sâu. Anh phải thể hiện được sự tuyệt vọng đến tột cùng, sự bất lực khi mọi nỗ lực đều trở thành vô nghĩa. Đừng nghĩ đến việc diễn, hãy cảm nhận nó. Đặt mình vào vị trí của nhân vật, anh sẽ thấy mình đau đớn đến mức nào.” Giọng cô trầm khàn, nhưng mỗi từ thốt ra đều như một mệnh lệnh, găm thẳng vào tâm trí người nghe.

Diễn viên Minh, một ngôi sao điện ảnh nổi tiếng với vẻ ngoài hào hoa, đẹp trai, lúc này chỉ biết gật đầu lia lịa, mồ hôi lấm tấm trên trán. Anh ta đã quen với những đạo diễn nịnh bợ, nhưng Khánh An thì khác. Cô không quan tâm anh ta là ai, chỉ quan tâm anh ta có diễn được hay không. Và chính cái sự “không quan tâm” ấy lại khiến giới nghệ sĩ vừa nể phục, vừa có chút e dè.

Khánh An là một hiện tượng của giới đạo diễn trẻ. Mới ngoài hai mươi tám nhưng cô đã là cái tên bảo chứng cho rating của các chương trình thực tế. Đặc biệt là những chương trình quay ngoài trời, đòi hỏi sự tỉ mỉ, khả năng ứng biến và sức bền bỉ phi thường. Người ta nói, Khánh An có một con mắt nhìn thấu tâm can, cô có thể biến những câu chuyện đời thường trở nên kịch tính, chân thật đến ám ảnh. Các nghệ sĩ lớn, những người khó tính nhất, cũng phải gật gù công nhận tài năng của cô.

“Làm lại! Lần này phải ra chất!” Khánh An ra hiệu, tiếng “Action!” lại vang lên.

Cô lùi lại một chút, quan sát qua màn hình monitor. Gương mặt cô không biểu lộ quá nhiều cảm xúc, chỉ có sự tập trung cao độ. Từng cử chỉ của diễn viên, từng góc quay của camera, từng ánh sáng hắt vào đều được cô ghi nhận và phân tích trong đầu. Cô là người cầu toàn, đôi khi đến mức cực đoan, nhưng chính sự cực đoan ấy đã tạo nên những sản phẩm chất lượng, chạm đến trái tim khán giả.

Buổi quay kéo dài đến tận chiều tối, khi ánh nắng vàng úa bắt đầu nhuộm đỏ rặng cây phía xa. Kết thúc một ngày làm việc cật lực, Khánh An không vội vàng về khách sạn. Cô thích cảm giác được ở lại hiện trường, hít thở không khí trong lành của núi rừng, và nhìn ngắm thành quả của mình. Ê-kíp đã thu dọn gần hết, chỉ còn vài người ở lại kiểm tra thiết bị lần cuối.

Khánh An ngồi xuống một tảng đá lớn, cởi kính râm, nhắm mắt lại. Gió thổi qua mang theo mùi đất ẩm, mùi lá khô và mùi của dòng suối mát lạnh. Nó khiến cô nhớ về những buổi chiều tan học, khi cô và đám bạn thường trốn ra con sông nhỏ sau trường để nghịch nước, bắt cá. Và trong những ký ức ấy, luôn có một bóng hình.

Hoàng Minh.

Cái tên ấy như một làn gió mát lạnh thổi qua tâm trí cô, rồi lại nhanh chóng biến thành một cơn gió xoáy, khuấy động những tầng cảm xúc đã bị cô cố gắng chôn vùi.

Mười năm. Đã mười năm rồi.

Khánh An của mười năm trước là một cô bé cấp 3 đầy nhiệt huyết, bốc đồng và chẳng sợ trời, chẳng sợ đất. Cô có mái tóc tém cá tính, đôi mắt lúc nào cũng lấp lánh sự tinh nghịch. Cô học không quá giỏi, nhưng luôn là tâm điểm của mọi trò quậy phá trong lớp. Và Hoàng Minh, cậu bạn cùng lớp, là người duy nhất có thể "trị" được cô.

Minh không phải là kiểu con trai nổi bật ngay từ cái nhìn đầu tiên. Cậu ấy trầm tính, học giỏi, đeo kính cận và luôn mang theo một cuốn sách dày cộp. Trái ngược hoàn toàn với cô. Vậy mà chẳng hiểu sao, hai cực nam châm ấy lại hút lấy nhau.

Họ bắt đầu mối quan hệ bằng những lần cãi vã nảy lửa về một bài toán khó, một quan điểm văn học khác biệt, hay thậm chí là việc ai sẽ là người trực nhật lớp. Rồi từ lúc nào không hay, những cuộc tranh luận ấy biến thành những buổi hẹn hò dưới gốc cây phượng già, những tin nhắn thâu đêm, và những cái nắm tay vụng về trên đường đi học.

Tình yêu tuổi học trò của họ đẹp như một giấc mơ, nhưng cũng mong manh như sương khói. Khánh An bốc đồng, Minh lại quá lý trí. Cô muốn được bay nhảy, khám phá, cậu lại thích sự ổn định, an toàn. Những mâu thuẫn nhỏ nhặt dần tích tụ, biến thành những trận cãi vã lớn hơn.

“Anh không hiểu em! Em muốn làm những điều khác biệt, em muốn trải nghiệm, muốn sống một cuộc đời không giới hạn!” Khánh An từng hét lên trong một buổi chiều mưa tầm tã, khi Minh cố gắng khuyên cô nên tập trung vào việc học, vào những kế hoạch an toàn cho tương lai.

Minh chỉ im lặng, ánh mắt nhìn cô đầy phức tạp. “Anh chỉ muốn tốt cho em. Cuộc đời không phải lúc nào cũng là những cuộc phiêu lưu, An à.”

“Vậy thì anh cứ đi con đường an toàn của anh đi! Còn em, em sẽ tự tìm con đường của mình!”

Và đó là lời chia tay. Không nước mắt, không níu kéo, chỉ là sự bướng bỉnh của tuổi trẻ đẩy họ ra xa nhau. Sau hôm đó, họ không nói với nhau một lời nào nữa. Cấp 3 kết thúc, mỗi người một ngả. Khánh An vào trường sân khấu điện ảnh, theo đuổi đam mê làm phim. Hoàng Minh thi vào một trường đại học danh tiếng, trở thành một sinh viên ưu tú. Mười năm, không một lần gặp lại, không một tin tức.

Khánh An đã từng nghĩ, mình đã quên anh rồi. Cô lao vào công việc như một con thiêu thân, biến mình thành một cỗ máy làm việc không ngừng nghỉ. Cô thành công, cô được ngưỡng mộ, cô có tất cả những gì mình muốn trong sự nghiệp. Nhưng sâu thẳm bên trong, có một khoảng trống mà cô cố gắng lấp đầy bằng sự bận rộn. Một khoảng trống mang hình bóng của một chàng trai trầm tính, có đôi mắt biết cười và bàn tay ấm áp.

Cô đã tự nhủ, tình yêu tuổi học trò chỉ là một cơn gió thoảng qua, một kỷ niệm đẹp đẽ nhưng không có giá trị gì trong cuộc sống hiện tại. Cô đã dựng lên một bức tường kiên cố xung quanh trái tim mình, không cho phép bất kỳ ai bước vào. Cô sợ hãi sự tổn thương, sợ hãi sự ràng buộc.

Tiếng chuông điện thoại reo vang, kéo Khánh An trở về thực tại. Là trợ lý của cô.

“Chị An ơi, kế hoạch cho chương trình mới đã được duyệt rồi ạ. Tuần sau mình họp với bên đối tác và các ứng viên tiềm năng nhé.”

“Được rồi, em gửi lịch cho chị.” Khánh An đứng dậy, vươn vai. Ánh nắng chiều đã tắt hẳn, chỉ còn lại ánh trăng non treo lơ lửng trên đỉnh núi.

Chương trình mới. Lại một thử thách mới. Khánh An khẽ mỉm cười. Cô yêu công việc này, yêu cảm giác được sáng tạo, được chinh phục. Nó giúp cô quên đi tất cả, quên đi những ký ức đã đóng băng trong sâu thẳm trái tim.

Cô không hề biết, chương trình mới này sẽ mang đến không chỉ những thử thách trong công việc, mà còn cả một cuộc tái ngộ định mệnh, một lần nữa khuấy động "hình bóng" đã ấp ủ suốt mười năm qua. Và lần này, nó sẽ không còn là một cơn gió thoảng qua nữa.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.