10 năm ấp ủ một bóng hình

Chương 4: HỘI NGỘ BẤT NGỜ – VẾT SẸO CŨ KHẼ NHÓI


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Buổi họp toàn ê-kíp sản xuất chương trình “Chuyến Phiêu Lưu Thanh Xuân” diễn ra tại phòng họp lớn của công ty. Khánh An ngồi ở vị trí chủ tọa, với thần thái uy nghiêm và chuyên nghiệp. Cô trình bày về concept chương trình, mục tiêu và những yêu cầu về nội dung một cách mạch lạc, dứt khoát. Mỹ Hạnh ngồi trong góc, chăm chú ghi chép, thỉnh thoảng liếc nhìn Khánh An với vẻ phức tạp.

Khi Khánh An kết thúc phần trình bày, cô quay sang phía đối tác. “Và bây giờ, tôi xin mời đại diện từ Trường Đại học Sư phạm, thầy Hoàng Minh, lên chia sẻ về góc nhìn chuyên môn cũng như những đóng góp tiềm năng cho dự án của chúng ta.”

Cả căn phòng bỗng chốc im lặng như tờ. Khánh An cảm thấy tim mình như ngừng đập một nhịp. Cô cứng đờ người, đôi mắt không thể rời khỏi cánh cửa đang từ từ mở ra.

Một bóng hình quen thuộc bước vào. Vẫn mái tóc cắt tỉa gọn gàng, vẫn vẻ điềm đạm, nụ cười nhẹ nhàng và cặp kính gọng tròn.

Hoàng Minh.

Cái tên ấy vụt qua tâm trí cô, rõ ràng hơn bao giờ hết. Mười năm, một thập kỷ trôi qua, anh vẫn vậy, nhưng cũng khác đi rất nhiều. Giờ đây, anh không còn là cậu học sinh rụt rè ngày nào mà đã là một giảng viên đại học chững chạc, thành đạt. Ánh mắt anh quét một lượt qua căn phòng, rồi dừng lại ở Khánh An.

Gương mặt Hoàng Minh thoáng nét kinh ngạc. Nụ cười trên môi anh cứng lại, ánh mắt anh mở lớn, biểu cảm từ điềm tĩnh ban đầu chuyển sang bối rối tột độ. Anh nhận ra cô. Ngay lập tức. Cái tên Khánh An như vọng về từ sâu thẳm ký ức. Cô gái mạnh mẽ ở quán cà phê hôm nào, chính là cô. Là mối tình đầu dở dang của anh.

Toàn bộ thế giới xung quanh Khánh An như chững lại. Những âm thanh trong phòng họp trở nên mơ hồ, chỉ còn lại nhịp đập thình thịch của trái tim cô. Mười năm cô cố gắng chôn vùi, mười năm cô tự nhủ mọi thứ đã là quá khứ, giờ đây đột ngột hiện về, sống động đến đáng sợ.

Vết sẹo cũ trong lòng cô khẽ nhói.

Mỹ Hạnh ngồi phía dưới, không hề hay biết về cơn sóng ngầm đang cuộn trào giữa Khánh An và Hoàng Minh. Cô chỉ thấy Hoàng Minh hơi lạ, nhưng lại quá tập trung vào màn hình chiếu để nhận ra ánh mắt anh đang dán chặt vào vị trí của Khánh An.

Hoàng Minh cố gắng giữ bình tĩnh. Anh hít một hơi thật sâu, bước lên bục. “Chào các vị, tôi là Hoàng Minh, giảng viên khoa…” Giọng anh hơi khàn, nhưng rồi anh cũng nhanh chóng lấy lại được sự tự tin. Anh bắt đầu trình bày về tầm quan trọng của giáo dục thực tế, những kỹ năng mềm cần thiết cho giới trẻ, và cách mà chương trình có thể lồng ghép các yếu tố giáo dục vào những thử thách hấp dẫn.

Trong suốt buổi họp, ánh mắt Khánh An và Hoàng Minh thỉnh thoảng lại chạm nhau. Mỗi lần như vậy, cả hai đều vội vàng quay đi, cố gắng giữ vẻ chuyên nghiệp. Nhưng trong sâu thẳm, họ đều biết, cuộc tái ngộ này không hề đơn thuần.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.