CHƯƠNG 155:CÔ ẤY MUỐN RỜI KHỎI HẢI THÀNH
Khi Lương Nặc có ý thức thì cô đã phát hiện mình nằm trên giường bệnh, bốc lên trên mũi là mùi thuốc khử trùng nồng nặc rất khó ngửi.
Đổng Hàn Thanh đỡ một chiếc cạp lồng đồ ăn đi vào phòng, chiếc giày bóng lộn sáng bóng bước trên tấm thảm dày nên không phát ra một tiếng động nào.
Khi Lương Nặc nhìn thấy Đổng Hàn Thanh, cô quay đầu về muốn phía không muốn nhìn thấy anh ta.
“Tôi chỉ làm chuyện tôi thấy mình nên làm.” Anh ta đổ canh từ trong cạp lồng ra tầm nửa bát, lại nói: “tên lái xe chạy mất rồi, đúng lúc tôi có việc ở gần đó nên liền đưa em tới bệnh viện.”
“Cảm ơn, tôi sẽ trả tiền viện phí và các khoản phí liên quan khác cho anh, từ nay về sau chúng ta không còn là bạn bè nữa.”
Cổ họng Lương Nặc rất đau, khó khăn lắm cô mới nói ra được một câu.
Đổng Hàn Thanh ngồi xuống cạnh giường, giọng nói thấp xuống: “Có thể em sẽ không tin, cũng có thể ngân hàng đầu tư đó không dính líu đến việc rửa tiền, hoặc là Bắc Minh DỤc thật sự vô tội trong kinh doanh, nhưng cái chết của Tô Tư có liên quan tới Bắc Minh Dục, điều đó là sự thật.”
Lương Nặc cũng chẳng khách sáo gì: “Tôi không muốn nghe anh nói nữa, anh có thể rời khỏi đây được chưa?”
“Được, chút tiền viện phí coi như đó là sự bồi thường cho việc tôi đã lợi dụng em, không cần phải trả lại cho tôi.” Đổng Hàn Thanh khẽ cười, đứng dậy bước đi, khi bước tới cửa,đột nhiên đứng khựng lại nói: “Cuối tháng tôi sẽ đi pari, trong một thời gian ngắn, em sẽ không phải nhìn thấy tôi nữa....”
Lương Nặc hé môi cố gắng thốt ra câu nói: “Đổng Hàn Thanh, anh có thực sự yêu Tô Tư không?”
Đổng Hàn Thanh nói: “Yêu!”
“Yêu tới mức nào?”
“Yêu tới mức có thể từ bỏ thân phận công tử của con nhà chủ tịch thành phố, ai tới mức có thể giăng lưới để hãm hại Bắc Minh Dục, yêu cô ấy tới mức có thể từ bỏ tất cả....đồng thời, cô ấy cũng yêu tôi, cho nên, cô ấy nhất định là bị người khác mưu sát chứ không phải tự sát.”
Cô ấy nhất định sẽ không nỡ để anh ta một mình ở lại trên trần gian này.
“Bắc Minh Dục không phải là kẻ đó.” Lương Nặc mấp máy đôi môi: “Nếu anh ấy dám làm nhất định sẽ dám nhận, nhưng lúc anh nói ra cái tên Tô Tư, anh ấy thậm chí còn chẳng có phản ứng gì, Đổng Hàn Thanh, cho dù sau này chúng ta không còn là bạn bè nữa.....tôi cũng vẫn hi vọng, anh đững hận nhầm người.”
Bạn bè không chê nhiều, kẻ thù thì một người cũng là nhiều.
“Cho dù anh ta không phải là kẻ ra tay nhưng anh ta cũng không phải kẻ tốt đẹp gì.”
............
Bắc Minh Dục khi nhận được lời hẹn gặp của Đổng Hàn Thanh thì đúng lúc đó đang cùng Lý Tranh Diễn giải quyết các công việc còn lại trong ngày.
“Anh ta chẳng phải như mất tích rồi à? Sao lại hẹn gặp cậu?”
“Không biết.” Bắc Minh Dục mím môi lại: “Có điều tôi cũng thấy rất có hứng thú khi đi gặp anh ta.”
Hoàng hôn buông xuống, bầu trời phủ một lớp sương dày sau đó mưa nhỏ, mưa lất phất bay trong làn gió nhẹ, một chiếc xe màu đen từ từ chạy trên đường, khi Bắc Minh Dục tới nơi hẹn là nghĩa trang, bầu trời càng trở nên sầm sì hơn.
“Hẹn tôi đến nơi như thế này để gặp mặt? Anh Đổng! Khẩu vị của anh đúng là đặc biệt khác người đấy.”
Tại chỗ quản lý của nghĩa trang, Đổng Hàn Thanh mặc một chiếc áo choàng gió màu đen, khuôn mặt tỏ ra vô cùng nghiêm khắc, người trợ lý đứng bên cạnh cầm một chiếc ô đen to, dường như đang quan sát gì đó.
Đôi mắt anh ta vẫn đầy sự hận thù: “Ở nghĩa trang này chắc cũng có người thân của Bắc Minh thiếu gia chứ?”
“Vậy thì sao?” Bắc Minh Dục cười lạnh lùng: “Cái đó hình như không liên quan gì tới việc anh hẹn tôi ra đây ngày hôm nay, có gì muốn nói thì nói nhanh đi, tôi còn có rất nhiều việc đang chờ giải quyết.”
“Cái chết của Tô Tư thật sự không có liên quan gì tới anh?”
“Tôi nói rồi nhưng anh có tin không?”
“Đầu năm, thực sự cô ấy có nói qua với tôi rằng bộ phận tài chính cảu tập đoàn Bắc Minh có vấn đề, cô ấy đoán rằng đang có người giở trò, nhưng không bao lâu sau liền xảy ra chuyện với cô ấy, anh thấy lời anh nói độ tin cậy là bao nhiêu?”
“Anh hoài nghi tôi đem tiền của công ty chuyển ra nước ngoài?” Bắc Minh Dục nói với thái độ khinh thị: “Sao anh lại có thể coi thường tôi vậy chứ?”
Bắc Minh phu nhân 100 tuổi về già, tài sản của toàn bộ gia tộc Bắc Minh chẳng phải sẽ thuộc về anh hết à, anh việc gì phải dùng tới thủ đoạn này chứ- ra tay với chính công ty của mình?
“Nhưng sao tôi lại nghe nói anh chỉ là Bắc Minh phu nhân nhận về nuôi?”
Khi đó – khi vừa mới được bế về Bắc Minh gia, thậm chí còn có nhiều người nói anh là con ngoài dã thú, là do Bắc Minh phu nhân ở bên ngoài vụng trộm sinh ra, để báo thù Bắc Minh phu nhân, anh lưu lạc ở ngoài 10 năm, khi trở lại Bắc Minh gia lại không hề thù hận mà có ý định báo thù à?
Nhắc tới gia thế, Bắc Minh Dục càng tỏ ra khinh thị hơn: “Nếu anh cảm thấy đấy là lý do khiến tôi ra tay ở tập đoàn Bắc Minh thì điều đó chỉ có thể chứng minh rằng anh là kẻ mắt mù.”
“Có nghĩa là thế nào?”
“Không phải anh đã có đủ kiên nhẫn giăng lưới dụ tôi để cho tôi vào tù à? Nếu có được sự kiên nhẫn như vậy thì anh tự đi mà điều tra đi.”
Bắc Minh Dục nói với vẻ kiêu ngạo nghiêng người về phía Đổng Hàn Thanh là cho anh ta phải cau mày lại: “Anh đừng có mà quá đắc ý như thế, cứ cho là bây giờ nước cờ của tôi đang ở thế xấu nhưng cuối cùng sẽ có một ngày tôi sẽ bóc được chiếc mặt nạ của Bắc Minh gia ra cho mà xem, rốt cuộc là ai đã hại Tô Tư tôi sẽ nhất định không tha cho người đó!”
“Nếu anh muốn đem thời gian lãng phí vì tôi, chẳng sao, tùy anh.”
Thời gian trôi qua rất nhanh, Lương Nặc đã ở trong bệnh viện cùng gần nửa tháng.
Lương Vân, Lương phu nhân và Kỷ Sênh, Liễu Tiêu Hàn đều thường xuyên tới thăm cô, thậm chí cả ông chú với thái độ thay đổi chóng mặt như Lương Bác Sinh cũng tới, Lương Nặc mới biết rằng hạng mục của tập đoàn Bắc Minh vẫn được giao cho Lương gia.
Cho dù cô và anh đã chia tay rồi nhưng Bắc Minh Dục cũng không thu về chút lợi đó.
Lương Bác Sinh trách móc LƯơng Nặc: “Không dễ dàng gì mới leo được lên cái cây cao bóng cả như Bắc Minh gia, sao cháu lại ngu ngốc như thế hả? Bây giờ ly hôn rồi, cháu sau này còn có thể gả cho ai nữa? Ai mà còn thèm lấy?”
“Chú Hai, chú yên tâm, cháu có thể tự nuôi sống thân mình! Chú đừng quên, chú đã đồng ý với cháu để cháu gia nhập vòa hội đồng quản trị của tập đoàn đấy!”
Dựa theo quy định của luật công ty, doanh nghiệp dạng như Lương gia thì trong hội đồng quản trị sẽ có từ 3 tới 30 người, bây giờ trong hội đồng mới có 7 người, thêm cô vào cũng mới chỉ là 8.
“Cháu muốn tới thì tới đi....chứ nếu cháu muốn mời người khác tới..vậy thì xin lỗi, chú vào những người khác trong hội đồng đã thảo luận qua, những việc cơ mật như thế, hoặc là đích thân cháu tham gia, hoặc là, cháu đừng tham gia vào hội đồng quản trị.”
Lương Bác Sinh cười hắt ra một tiếng lạnh lùng.
Ông ta không tin một con nha đầu có thể thay đổi được gì.
Tới lúc đó, chỉ cần tìm được chỗ sai sót của Lương Nặc, ông ta có thể để các thành viên khác của hội đồng quản trị bãi miễn cô.
“Trước mắt cháu sẽ không tham gia vào Hội đồng quản trị nhưng chú Hai, cháu muốn nhắc chú một điều, công ty là của Lương gia, chú cũng là một phần tử của Lương gia.”
“Bây giờ cháu vẫn là kẻ đứng ngoài, chỉ dựa vào cái mồm thì nói điều gì cũng được, đợi sau này cháu thực sự bước chân vào hội đồng quản trị rồi, lúc đó cháu sẽ hiểu ta vì Lương gia, vì cái công ty này mà phải trả giá như thế nào!”
Lương Bác Sinh đột nhiên sầm mặt lại, liếc nhìn Lương Nặc vẻ nhạo báng, Lương Nặc cũng không nói thêm lời nào nữa.
Kỳ nghỉ đông bắt đầu sau khi Lương Nặc ra viện nửa tháng.
Hằng năm thì mùa đông của Hải Thành đa số là không có tuyết, hơn nữa còn khá là ấm áp, Lương Nặc nhận được giấy mời thực tập của công ty thiết kế bên Pari Pháp, thời gian thực tập là nửa tháng.
Cô tính tính thời gian, quyết định sẽ đi Pari.
Ngày cô đi, KỶ Sênh và Liễu Tiêu Hàn đều tới để tiễn cô, cả Lương Vân cũng tới, sắc mặt cô ta so với trước đây hồng hào hơn rất nhiều, thân hình cũng ghầy đi không ít.
“Bên Pari chị có một căn hộ lại gần ngay công ty em thực tập, em có thể qua đó ở.” Lương Vân đem địa chỉ và chìa khóa đưa cho Lương Nặc.
“Sao chị lại có căn hộ ở bên đó?” Lương Nặc đơ người ra không hiểu.
“Vừa mới mua.”