Một thời gian sau.
Tại thị trấn hoa tam giác mạch.
Một ngôi nhà tường kính cường lực với không gian xung quanh được bao phủ bởi vườn hoa các loại, cây xanh bao phủ um tùm tạo khung cảnh thiên nhiên thoáng mát. Trong một căn phòng tĩnh lặng, ánh sáng bên ngoài rọi qua khung cửa kính, Bách Du nằm trên chiếc giường trắng muốt, tay ghim ống truyền dịch dinh dưỡng để nuôi cơ thể. Vẻ mặt anh vẫn như vậy, nhan sắc vẫn trường tồn không có gì thay đổi. Chỉ là giờ anh giống như một vị “hoàng tử ngủ trong rừng” chìm trong giấc ngủ ngàn thu thôi.
Phương ngồi bên cạnh giường, cầm khăn trắng lau nhẹ bàn tay của anh rồi đến gương mặt anh. Cô khẽ mỉm cười nhẹ giọng đáp:
“Em có cái này muốn nói anh nghe này. Hoa bồ công anh có cuộc sống của hoa bồ công anh, tiểu bồng thảo có cuộc sống của tiểu bồng thảo, cũng có cây mã đề nữa. Trên mặt đất khô cứng, loài mã đề sống trên đường chỉ có thể mọc mỏng manh. Trên đất trồng thì nó lại thể hiện diện mạo khác và có bản chất riêng cao quý. Dù thế này hay thế kia, nó vẫn không quên hình dạng của mình và sống như một loại mã đề hoàn hảo nhất. Em đã học được điều đó, rằng phải sống như chính mình… haizz… Anh à, anh ngủ như vậy lâu quá rồi đấy, em muốn thấy anh khỏe lại…”
“Cũng đã gần một năm rồi, Bách Du vẫn chưa tỉnh. Haizz, làm anh phải gánh hết công việc của nó mệt gần chết…”
“Anh Hoàng…”
Phương đưa ánh mắt biết cười nhìn Hoàng khi anh đi tới, đứng nhìn Bách Du bằng ánh nhìn đăm chiêu phiền muộn với vẻ mặt trầm tĩnh.
“Thời gian trôi nhanh thật, mới đây cũng đã tròn một năm, anh Bách Du hôn mê rồi. Em dường như đã trải qua thử thách lớn nhất của cuộc đời thì mọi thứ thực tại xung quanh cũng trở nên nhỏ bé thôi…”
Phương nói giọng đều đều một cách êm dịu, ánh mắt hướng nhìn ra bên ngoài bầu trời xanh ngắt, trong lòng không còn chất chứa một điều gì vướng bận nữa. Mọi đau khổ trong quá khứ được cô chôn giấu thật sâu vào trong một góc nào đó tận đáy lòng rồi.
“Mà này, anh với Bảo Châu vẫn đã thử yêu nhau rồi nhưng vẫn chỉ coi như những người bạn thân thiết thôi sao?”
Phương quay sang nhìn Hoàng thắc mắc hỏi. Vì cô cảm thấy từ lúc chuyển tới đây sống, cả hai người cũng ít gặp nhau, cô cũng chẳng thấy Bảo Châu qua đây chơi gì hết. Cô thừa biết hai người có tình cảm với nhau nhưng không ai chịu lên tiếng mở lời, cứ lưỡng lự chần chừ, trong khi mẹ anh thì hối thúc kết hôn với Bảo Châu, còn ba mẹ cô ấy thì chịu theo ý của cô, họ muốn Bảo Châu kết hôn với người thật lòng yêu cô và cô cũng yêu người đó thì mới có hạnh phúc.
Nghe Phương hỏi vậy, Hoàng chỉ biết thở dài với ánh mắt lãnh đạm. Anh ngồi phịch xuống cạnh giường, hai tay đan chéo vào nhau, trầm giọng đáp:
“Ừ thì chuyện này…”
Phương đi lại đưa tay vỗ vai anh, lên giọng đáp:
“Hỏi anh một câu nhé. Anh có yêu Bảo Châu không?”
Hoàng định trả lời nhưng chưa kịp để anh lên tiếng thì Phương chặn họng:
“Không cần trả lời em đâu. Đi nói với Châu đi. Cô ấy chỉ chờ anh nói câu này thôi, đi nhanh lên. Cô ấy vừa gọi cho em, nói em ra ngoài cánh đồng hoa tam giác mạch chơi với cô ấy, đây là cơ hội cho anh đấy.”
Ngay lập tức Hoàng đứng dậy chạy ra khỏi phòng một cách nhanh chóng, ngay khi Phương dứt câu. Cô chỉ biết lắc đầu mỉm cười thầm nói:
“Bó tay với hai người này luôn. Yêu nhau mà không chịu nói.”
…
Tại cánh đồng hoa tam giác mạch.
Một mình Bảo Châu trong bộ váy thổ cẩm cổ điển đứng nhìn ngắm khoảng không bao la bất tận nơi đây. Làn gió thổi qua làm tóc cô tung bay.
Đột nhiên, có một bó hoa tam giác mạch giơ ngay trước mặt Châu, làm cô thoáng giật mình, mắt to tròn ngạc nhiên nhìn Hoàng, giọng thốt lên:
“Sao anh tới đây vậy?”
Hoàng cười nhẹ đáp: “Phương nói với anh là em ở đây nên anh tới. Cầm lấy!”
Châu đưa tay nhận lấy bó hoa của anh, nở nụ cười gượng gạo rồi nhìn đi đâu đó. Có lẽ đến lúc cô nên nói hết thật lòng mình cho Hoàng nghe, cô và anh cũng không thể nào cứ gặp nhau, hằng ngày gọi điện nhắn tin cho nhau mà không biết là gì của nhau thì thật là khó coi, trong khi mẹ của anh thì hối thúc kết hôn và ba mẹ cô thì luôn đè đầu cô hỏi mối quan hệ mập mờ của cô với anh, cô thật sự cảm thấy rất phiền.
Cô thở phắt một cái, với vẻ mặt nghiêm túc lên giọng nói:
“Anh Hoàng này, em biết anh đã cho em nhiều cơ hội. Chuyện yêu nhau hay không yêu nhau, kết hôn hay không kết hôn. Nhưng thật sự em nghĩ không ra, cả chuyện bản thân, à chuyện kết hôn. Em rất là bấn loạn luôn. Em đã đúng trong việc thử yêu anh hay nghĩ đến chuyện kết hôn chưa. Em thấy giữa em và anh không biết tồn tại mối quan hệ nào nữa luôn? Trên mức tình bạn, rất giống tình yêu nhưng không phải yêu, vậy thì gọi là gì chứ? Không phải là người yêu cũng không phải là bạn thân, có nhung nhớ nhưng không hề ràng buộc, có cần nhau nhưng không hề níu kéo và cũng chẳng thể gọi tên… Em không biết chúng ta đã suy nghĩ chín chắn rồi sao?”
Bất ngờ, Hoàng ôm lấy eo cô kéo sát lại và đặt trên môi cô một nụ hôn, làm cô không kịp phản ứng gì đứng hình vài giây, tim cô bất giác đập loạn xạ. Cô có chút lúng túng đáp:
“Em vẫn còn chưa nói xong.”
Anh nhìn cô với đôi mắt sâu lắng và chân thành, ôn tồn đáp:
“Em không cần nói gì nữa. Anh yêu em! Anh sai vì anh không nói điều này với em ngay từ đầu. Anh chỉ mãi nghĩ đến chuyện của bản thân, nghĩ đến chuyện gia đình nên đã tạo cho em cảm giác lưng chừng như thế. Nhưng cho dù anh không nói yêu em, anh đã cố gắng làm tất cả để em cảm nhận được điều đó. Anh yêu em.”
Đôi mắt Châu trùng xuống, cô “Ừm” một tiếng với dáng vẻ ngượng ngùng, cô có thể cảm nhận được tấm chân tình của anh ngay lúc này đây. Nhưng cái “ừm” của cô làm anh nhíu mày có đôi chút khó hiểu, anh lên tiếng đáp:
“Sao lại ừm như thế chứ? Ừm cái gì, không hiểu gì cả.”
Châu đưa ngón tay chọt chọt vào người anh. Anh chợt cười cất giọng đùa:
“Này, sao chọt vào người anh làm gì thế?”
“Thông minh như anh mà không biết, thế thì không cần biết nữa.”
Châu đẩy anh ra, né tránh ánh mắt của anh nhìn cô chăm chăm như kiểu muốn trêu chọc cô vậy, vì cô đang cảm thấy xấu hổ.
“Thật là… em còn muốn nghe anh nói yêu em. Anh cũng muốn nghe em nói yêu anh.”
Cô gân cổ lên đáp: “Có phải Phương bảo anh đến nói với em đúng không?”
“Không. Chuyện này là do anh nghĩ. Tất cả cô gái trên đời này đều muốn nghe lời nói đó.”
Anh thản nhiên đáp, ánh mắt nhìn Châu như chờ đời một điều gì đó từ cô.
Châu nhìn anh nở nụ cười thật tươi rồi nhấc chân đi tới, chủ động ôm lấy anh khiến anh hơi ngạc nhiên và anh nghe cô thì thầm đáp:
“Mai này kết hôn rồi anh có ngoại tình với người thứ ba không?”
“Nếu đối tượng kết hôn là em thì không đời nào!”
“Nếu không phải là em thì sao?”
Anh im lặng vài giây, hơi thở anh phả lạnh vào mặt cô, anh đáp:
“Vậy người thứ ba đó sẽ chính là em!”
…
Và rồi khoảng một tháng sau đó, ngày trọng đại nhất duy nhất trong cuộc đời của Hoàng và Bảo Châu đã đến, đó chính là ngày hai người họ kết hôn về chung một nhà. Trên môi ai cũng nở nụ cười hạnh phúc nhất.
Châu thật xinh đẹp và kiêu hãnh trong bộ váy trắng đính đá lấp lánh. Hoàng như một bạch mã hoàng tử trong vest trắng đĩnh đạc. Hai người nhìn nhau, trao nhau nụ cười.
Nhìn hai người họ hạnh phúc biết bao, điều đó khiến Phương cảm thấy có đôi chút ganh tị, bởi cô chưa từng nghĩ mình sẽ được khoác lên người bộ váy trắng đó. Cô chỉ mỉm cười quay lưng đi, những tháng ngày về sau cô không biết mình đang trông chờ vào điều gì nữa.
…
Tiệm cà phê bánh ngọt Happy.
“Nơi này thật yên tĩnh! Thật giống không gian lúc ở nhà của cậu.”
Hồng Quân trầm giọng đáp, ánh mắt anh lãnh đạm chất chứa cảm xúc gì đó khó tả nhìn ra ngoài phía bờ biển xanh bao la kia một cách lơ đãng. Anh khẽ nâng tách cà phê nóng do Dương Huy pha chế uống vài ngụm.
“Chỉ là một quán nhỏ có kính cách âm thôi… Dạo này cậu vẫn sống tốt chứ?”
Dương Huy điềm đạm hỏi, anh vẫn là một người ấm áp ôn nhu như trước đây. Luôn khiến người khác khi tiếp xúc cảm thấy thoải mái.
Hồng Quân chỉ gật đầu “Ừ” một tiếng.
“Cậu có gặp được Phương không?”
Huy nhìn Quân nhẹ giọng hỏi nhưng chỉ nhận cái lắc đầu từ anh và anh chỉ buông một câu lạc chủ đề:
“Có lẽ vị chí đại diện tập đoàn The Sun, à không phải gọi là Dương Tảo phù hợp với cậu hơn là việc làm chủ quán của tiệm cà phê bánh ngọt này. Ông ấy giờ đây đã nằm liệt rồi, cũng không thể để tập đoàn một ngày không có người điều hành. Hãy thay tôi xóa đi những vết nhơ đen tối do ông ấy gây ra bằng những việc trong sạch mà cậu hội tụ đủ tố chất để làm được điều đó.”
Nói rồi, anh lấy trong balo ra một tờ giấy để lên bàn trước mặt Huy, đó là giấy ủy nhiệm chức vị chủ tịch của tập đoàn Dương Tảo, rồi anh quay lưng đi. Nhưng trước khi đi anh thốt ra một tiếng gọi “anh” sau đó bước đi.
“Này, Hồng Quân!”
Huy lên giọng gọi. Hồng Quân chợt đứng khựng lại quay người nhìn khẽ mỉm cười gượng gạo đáp:
“Dù có thế nào thì cậu vẫn là anh trai của tôi. Khi nào cần thì cứ gọi tôi!”
“Cám ơn cậu, Dương Hồng Quân!
…
Tại một nơi nào đó, một mình Hồng Quân mang balo trên vai sải chân bước đi trên con đường dài với hai bên hàng cây cổ thụ rợp bóng mát. Trở về Việt Nam được một tuần, trong khoảng thời gian trước đó anh đã qua Mỹ để khẳng định lại bản thân mình muốn gì.
Đôi mắt anh giờ đây đầy sự u uất và nguội lạnh trước tất cả, nhưng trong tâm trí anh luôn ghi nhớ bóng hình người con gái ấy.
Mái tóc anh bay lắp phắp trong gió, gương mặt lạnh thách thức cả thiên nhiên.
Nơi anh dừng chân là trước một ngôi nhà, anh hướng mắt nhìn người phụ nữ với vẻ mặt hiền hậu đang đứng tưới hoa kia, trong lòng không khỏi nôn nao.
Bước qua cánh cổng vào trong, đôi hàng mi run rẩy của anh nhìn bà. Bất giác bà quay người lại khi cảm giác có người vào nhà mình.
Trong vô thức anh thốt ra một từ: “Mẹ!”
Giọt nước mắt lắng đọng hai hàng mi tưởng chừng sắp rơi, nhưng anh cố kìm nén lại. Tuy lúc trước anh hận bà vì đã bỏ anh đi nhưng giờ thì anh đã thấu hiểu và chấp nhận tha thứ cho bà. Dẫu sao thì cũng là mẹ anh.
Nghe anh gọi “Mẹ” khiến bà Niên như đứng hình một vài giây, giọt nước mắt rơi xuống lúc nào không hay, trong lòng không khỏi xúc động. Bà nhấc chân tiến lại gần anh, nghẹn ngào đáp:
“Là con phải không Guy?... mẹ xin lỗi con Guy à, khi đã bỏ rơi con từng ấy năm. Mẹ thật sự xin lỗi con.”
“Không đâu. Con đã sai rồi. Con xin lỗi mẹ! Con thật lòng xin lỗi mẹ. Con luôn oán hận mẹ vì mẹ đã bỏ rơi con. Con không biết mẹ đã rơi vào hoàn cảnh tuyệt vọng lúc đó như thế nào. Con xin lỗi mẹ.”
Anh nói giọng một cách từ từ chậm rãi, giọt nước mắt chảy dọc xuống bờ má anh. Anh khẽ vòng tay ôm lấy bà vào lòng.
“Con đã thật sự tha thứ cho mẹ sao?”
Anh gật đầu mỉm cười trong niềm vui vì đã rất lâu rồi anh không được gặp mẹ.
“Này, sao biết nơi này mà tới vậy. Bella không đi cùng à?”
Hồng Quân và mẹ của mình buông nhau ra, quay người nhìn Hoàng đang đứng vòng tay nhìn hai người khi nghe anh cất tiếng.
“Đã tới đây rồi, ở lại đây ăn cơm cùng mẹ và anh đi.” Hoàng cười đáp.
Anh chỉ mỉm cười với vẻ mặt trầm tĩnh mà im lặng không đáp gì.
…
Trong khi Bella không tới gặp anh trai và mẹ liền như Guy mà tranh thủ đi dạo xung quanh cái thị trấn hoa tam giác mạch một cách thích thú.
“Này cô em, đi đâu một mình thế này? Có muốn đi cùng với tụi anh không?”
Đột nhiên có một đám thanh niên xuất hiện chặn ngay trước mặt Bella chọc ghẹo cô, làm cô có chút hoảng hốt, nhưng cô nhanh chóng lấy lại bình tĩnh gằn giọng đáp:
“Đi đâu kệ tôi, mắc mớ gì liên quan tới mấy người, tránh ra đi.”
“Haha… Sao đám bọn anh lại để một cô gái xinh đẹp như anh đi một mình được cớ chứ? Đi cùng bọn anh nào.”
Bọn chúng cười phá lên đầy đểu cáng. Cô càng lùi ra sau thì bọn chúng càng lấn tới.
“Này, tụi bay làm gì bạn gái tao vậy?”
Một giọng uy mãnh cất lên đầy khí chất khiến cả đám thanh niên bọn chúng ngoảnh đầu lại nhìn. Bella đứng đơ như bức tượng, đôi đồng tử giãn rộng nhìn người con trai đó đang đứng phía trước kia.
“Anh Bách Du!”
Cô cứ ngỡ mình nhìn lầm, vội đưa tay dụi mắt mình để nhìn rõ hơn. Đúng là anh Bách Du thật sự, anh ấy đã tỉnh dậy sau cơn hôn mê sâu kia. Và cô thật sự không thể ngờ anh lại xuất hiện đây, giống như một trò đùa định mệnh vậy.
Anh bình thản nhếch môi cười ma mị, anh rút lấy cái điện thoại ra trước mặt bọn chúng, nụ cười anh sau đó tắt lịm ngay tức khắc, vẻ mặt trở nên lạnh tanh, cất giọng ôn hòa đáp:
“Nếu không muốn lên phường ngồi, thì mau biến khỏi đây đi, không chừng công an tới hốt xác của các người đi đấy.”
Ngay lập tức bọn chúng chạy bán sống bán chết, cùng lắm cũng chỉ là mấy thằng đầu đường xó chợ, suốt ngày đi gây sự với người khác thôi.
Bách Du bỏ tay vào túi quần đi thẳng tới gần chỗ Bella đang đứng, mỉm cười ôn nhu. Nụ cười ấy của anh như thuở ban đầu cô đã từng nhìn. Anh chìa tay về hướng cô như muốn bắt tay với cô, anh đáp:
“Chào em! Đã lâu không gặp… Ừm… vẫn sống tốt chứ?”
Bella nhìn anh bằng đôi mắt ướt nhòe, ngay lúc này đây cô chỉ muốn òa khóc nhưng cố kiềm chế cảm xúc của mình lại. Cô khẽ cười đưa tay bắt lấy bàn tay ấm áp của anh.
“Anh sống ở đây sao? Mà anh tỉnh lại hồi nào vậy? Đầu của anh…”
“Haizz, có lẽ tôi đã ngủ quá lâu rồi nên không biết gì về nơi này cả. Cảnh ở đây thật đẹp… Và người cũng đẹp…”
Nói rồi anh quay người sải chân bước đi một cách chậm rãi, anh chỉ mỉm cười. Bất chợt anh đứng khựng lại khi Bella vòng ta ôm lấy anh từ phía sau.
…
Trên con đường trải dài hai bên hàng cây cổ thụ thẳng tăm tắp. Hoàng hôn đã buông xuống phủ cả một màu đỏ trên bầu trời, gió thổi lá cây bay xào xạc dưới mặt đường, xung quanh có ít người đi bộ hành, Phương đưa ánh mắt xa xăm nhìn một hướng nào đó vô định. Mái tóc cô bị làn gió thổi bay rối tung. Cô cứ thế chầm chậm bước đi trên đường.
Xa xa có một cái bóng quen thuộc, đang đứng một mình yên lặng trên cây cầu bắt ngang con sông khi cô bước lên cầu. Phương lặng người nhìn theo bóng dáng người đó vừa quen thuộc vừa xa lạ kia.
Từng chút, từng chút một cô nhấc chân từng bước về phía người đó.
Bất giác, người đó quay người lại đi bước đi thì chợt chững lại nhìn cô, làm tim cô đập rộn ràng. Là Hồng Quân!
Hai người nhìn nhau lặng thinh, một người mang một cảm xúc khác nhau, như không có sự ràng buộc hay níu kéo điều chi.
Và rồi hai người mỉm cười với nhau như lời chào gặp mặt.
“Chào em!” Một lúc lâu sau, Hồng Quân mới cất giọng trầm đáp, ánh mắt nhìn Phương một cách sâu lắng.
Phương gượng cười đáp: “Chào anh!”
Hai người cùng nhau quay người về phía thành cầu đứng nhìn mặt sông tĩnh lặng, bầu không khí im lặng bao phủ xung quanh hai người. Họ cũng không ngờ lại gặp nhau tại nơi này. Và Hồng Quân để phụt ra tiếng dài, anh trầm giọng đáp:
“Sau này, khi cuối cùng anh cũng nhận ra thế nào là tình yêu đúng nghĩa. Nhưng đáng tiếc, lúc đó em lại biến mất giữa biển người mênh mông. Và sau này, trong màn nước mắt, anh cuối cùng hiểu được, có những người khi bỏ lỡ sẽ mãi chẳng bao giờ gặp được.”
“Chúng ta của nhau năm đó đã làm tổn thương người mình yêu sâu đậm nhất.”
Phương cười trừ đáp, ánh mắt thoáng buồn nhìn chiếc lá bay tự do xuống mặt nước.
Anh trầm mặt im lặng độ mươi giây, khẽ thở mạnh một cái lên tiếng:
“Nếu năm đó chúng ta nói cho nhau biết tất cả thì bây giờ có lẽ chẳng tiếc nuối thế này.”
Rồi anh nở nụ cười đầy gượng gạo, tiếp lời:
“Một năm nay, em đã tìm thấy người cho em hạnh phúc chưa?”
Phương chỉ lắc đầu đáp: “Vẫn chưa.”
Rồi cô nghiêng đầu sang nhìn anh hỏi ngược lại:
“Còn anh?”
“Anh nhớ em!”
Trong giây phút, Hồng Quân chợt thốt ra ba từ tận sâu trong đáy lòng anh rất muốn nói ra khi có một ngày gặp lại Phương. Chính câu “anh nhớ em” của anh khiến tim Phương nhói lên bồi hồi tức thì, đôi mắt lắng đọng những giọt lệ đắng cay.
Trong uất hẹn cô nhìn anh bật khóc xót xa nói:
“Em cũng rất nhớ anh. Thật khó để quên đi. Nhớ anh như một thói quen vậy.”
Nhìn đôi mắt rươm rướm ướt nhòa của Phương lòng anh đau quặn thắt, đã quá đủ cho một cuộc tình quá đỗi đau thương này. Một giọt nước mắt rơi xuống khuôn mặt vốn dĩ lạnh giá của anh, anh chẳng thể nào kìm nén nổi cảm xúc của mình ngay lúc này.
Anh buông hết mọi nỗi lòng cất giấu bấy lâu cho cô nghe:
“Nếu như hôm đó anh đến nhanh hơn một bước… chỉ một bước thôi thì có lẽ em sẽ không lựa chọn ra đi phải không? Em có biết trong một năm qua anh đã phải cố dặn lòng mình không đi tìm em, ngừng nhớ nhung đến em, chính câu nói trong lá thứ em đã viết “chúng ta trong thế giới của nhau không tìm thấy hạnh phúc phải không?” khiến anh cảm thấy day dứt dằn xé tâm can tới mức nào… Và cuối cùng anh cũng chỉ biết nhìn thời gian trôi đi mà không còn nhìn thấy em… Đó cái giá anh phải trả…”
Và rồi sau nụ cười chào lúc đầu thì giờ họ lại đứng đối diện nhau khóc đến thắt lòng, họ yêu nhau đến đau lòng và năm đó họ đã thật sự đánh mất nhau, để rồi một ngày tình cờ gặp lại hai người đều buông câu nhớ nhau.
Phương vừa khóc thút thít vừa nói: “Chúng ta có thể ở bên nhau không?”
Trong khoảnh khắc này khi nghe Phương hỏi anh câu đó, anh ôm chầm lấy cô vào lòng thật chặt, vì anh sợ đánh mất cô thêm lần nữa.
“Từ bây giờ, đến khi bầu trời tắt nắng, mãi về sau anh sẽ không bao giờ để em rời xa anh.”
Nghe được câu nói này từ anh, Phương mỉm cười vỡ òa trong hạnh phúc thấm đẫm, vòng tay ôm chặt lấy anh.
Chỉ có xa cách và đau thương thì họ biết mình đã yêu nhau nhiều đến thế nào.