33 Đêm Trên Hoang Đảo

Chương 1: Cuồng Phong Giữa Biển Đêm


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Gió thét lên từng cơn, như những mũi dao lạnh cắm vào da thịt. Biển động, những cột sóng cao như nuốt chửng mọi ánh sáng phát ra từ boong tàu, và từng đợt rung lắc dữ dội làm hành khách ngã dúi dụi, tiếng la hét vang vọng khắp thân tàu. Tàu "Indigo Runner" – con tàu chở đoàn du khảo sinh viên hướng về chuỗi đảo Vĩnh Dương – không ngờ rằng chuyến đi mộng mơ ấy lại trở thành khởi đầu cho một cơn ác mộng. “Động cơ chính ngừng hoạt động! Mọi người giữ chặt! Chúng ta đang trôi tự do!” – tiếng thuyền trưởng vang lên qua loa phát thanh, lẫn trong tiếng sóng gầm, chỉ như một tiếng vọng xa xôi không ai kịp nghe rõ.
Sóng dữ trào lên từng đợt như muốn nuốt chửng cả con tàu. Con tàu đang vật lộn giữa đại dương đêm tối như con thú hoang bị thương. Từng cơn gió rít qua lan can, ném tung nước biển lên boong tàu, lạnh buốt như đá cào vào da thịt.
Bầu trời bị mây đen che phủ dày đặc. Không trăng. Không sao. Chỉ có những tia chớp loé lên từng nhịp giây, phô bày khoảnh khắc kinh hoàng của biển động và những con người bé nhỏ đang tuyệt vọng bám víu vào sự sống.

Trong làn mưa mù mịt và tiếng gió hú thê lương, tiếng còi báo động vang lên khản đặc, vọng khắp thân tàu.
“Tất cả hành khách giữ vị trí an toàn! Mặc áo phao và chờ lệnh sơ tán! Động cơ chính gặp trục trặc! Tàu đang trôi tự do!”
Nhưng đó chỉ là âm thanh xa xôi giữa cơn hỗn loạn. Người ngã. Người hét. Người khóc. Hành lý trượt dài trên sàn tàu như những viên đá trong dòng lũ. Nhiều người đeo áo phao sai cách. Có kẻ chỉ biết gào tên người thân.
Hùng Miêu lao ra boong tàu trong bộ áo khoác gió mỏng đã ướt đẫm. Mái tóc đen bết dính vào trán, đôi mắt hẹp ánh lên sự căng thẳng cao độ. Anh không hoảng loạn, không run sợ, chỉ có một điều duy nhất trong đầu: tìm bạn mình.
“Lục Vỹ!!!” – Anh hét to, giọng gằn như lệnh. Cả người bám chặt vào lan can lạnh toát, mắt quét quanh những bóng người chạy tán loạn.
Một tiếng “Khụ!” vang lên gần cầu thang dẫn lên khoang chỉ huy. Một bóng người cao gầy trượt dài trên boong ướt, tay quơ quào như bám víu mạng sống. Đó là Lục Vỹ.
“Đây! Đây rồi! Đừng có gào lên như mẹ tìm con thế!” – Lục Vỹ nhoẻn miệng cười dù mặt đầy máu do vết xước bên trán. Một mắt kính vỡ toang, áo sơ mi bung cúc, lộ ra mảnh da tím bầm nơi vai.
Hùng Miêu xông tới, nắm lấy cổ tay Lục Vỹ, lôi hắn về phía gần lan can.
“Thẩm Phong, Mặc Quyên đâu?”
“Không thấy! Tôi vừa từ khoang dưới lên... chắc kẹt lại dưới đó rồi!” – Lục Vỹ ho sặc sụa, đôi môi tím ngắt vì lạnh.
“Khánh?”
“Có thể còn ở khoang giữa.”
“Khốn kiếp!”
Không chần chừ, Hùng Miêu đẩy Lục Vỹ sát lan can, gằn giọng: “Giữ ở đây! Nếu tôi không quay lại, cậu tự tìm thuyền cứu hộ!”
“Cậu nghĩ tôi sẽ ngoan ngoãn nghe lời cậu à?” – Lục Vỹ cười, gió tạt mạnh khiến nụ cười ấy méo mó. “Chết vì bị lạc thì cũng không tệ hơn chết vì bỏ rơi bạn.”
“Cái miệng cậu đến lúc này vẫn không dừng lại được.”
“Còn lâu tôi mới để cậu làm anh hùng một mình.”
Ngay khi cả hai còn định cãi tiếp, một tiếng nổ lớn vang lên phía đuôi tàu. Một cột lửa bắn thẳng lên trời đen, đỏ rực và chết chóc. Động cơ phụ phát nổ. Cả con tàu rung lên như trúng đạn, mặt sàn lệch hẳn một bên.
Hùng Miêu loạng choạng. Một vật nặng – có thể là vali, có thể là cột đèn – văng qua, đập sượt qua vai anh. Cơn đau nhói lên nhưng anh không hét. Chỉ có tiếng gầm trong cổ họng khi thấy dòng nước đen đang tràn lên boong tàu.
Một cơn sóng khổng lồ – như bức tường nước cao tới năm, sáu mét – ập đến từ phía mạn trái. Lục Vỹ còn kịp quay đầu.
“Miêu, bám vào—!”
ẦM!
Toàn thân Hùng Miêu bị nhấc bổng như lá khô trong bão. Anh bay qua lan can, không kịp thở, không kịp nghĩ, chỉ còn cảm giác lạnh buốt của nước biển bao phủ.
Tất cả chìm vào bóng tối.
Dưới lòng biển, mọi âm thanh bị bóp nghẹt. Nước ù ù bên tai, hòa cùng âm thanh đập loạn của tim anh. Hùng Miêu vùng vẫy. Tay chân loạn xạ. Mắt mở to, cay xè. Không thấy gì – không biết đâu là trên, đâu là dưới.
Trong khoảnh khắc ấy, một mảnh ký ức vụt hiện – khuôn mặt mẹ, cái bắt tay của cha, nụ cười nhăn nhở của Lục Vỹ khi cãi nhau với anh hôm qua. Không! Anh không thể chết ở đây!
Bằng ý chí cuối cùng, anh đạp mạnh xuống, ngoi lên. Mặt nước rách ra như tấm vải bị xé. Anh há miệng, ho khan, thở dốc, uống thêm cả nước biển nhưng cuối cùng... sống sót.
Xa xa, một mảnh gỗ lớn – có lẽ là phần thân tàu – nổi lềnh bềnh. Anh bơi tới, ôm lấy. Cơ thể run rẩy. Lạnh. Đau. Nhưng anh còn tỉnh táo.
Gió tiếp tục gào. Sóng cuốn anh trôi xa dần, xa mãi khỏi ánh sáng cuối cùng của tàu Indigo Runner, để lại chỉ biển đêm bao la và tiếng sấm ầm ì xa xôi như khúc nhạc tiễn đưa.
Một cơn choáng ráng lên đầu Hùng Miêu khi làn sóng cuối cùng đánh anh lăn ra khỏi mặt nước, dạt vào bờ cát. Cảm giác như bị xe cán qua toàn thân. Cổ họng rát buốt, lồng ngực đau tức. Mi mắt nặng trĩu như đeo đá. Nhưng anh vẫn còn sống. Anh biết điều đó bởi cái lạnh buốt đang châm vào da thịt và tiếng sóng vỗ đều đều vẫn vang vọng bên tai.
Anh nằm im vài phút, để bản thân nhận diện các chi tiết cơ bản: trời vẫn chưa sáng, nhưng mưa đã dứt. Ánh sáng mờ mờ đang dần lan trên đường chân trời, thứ ánh sáng ảm đạm trước bình minh, xám như tro bụi. Hương vị đầu tiên anh cảm nhận là mùi muối biển và mùi cát ẩm. Sau đó là mùi tanh của rong rêu – và cả mùi máu từ chính cơ thể mình.
Cố gắng nhấc đầu, anh nhận ra mình đang nằm sấp trên một bãi biển dài. Cát ướt sũng dưới người, vài sợi rác biển dính trên tóc. Quần áo rách toạc ở vai, máu lấm lem quanh đường rách sắc lẹm. Nhưng không thấy động cơ, không thấy tàu, không có bất kỳ ánh đèn hay âm thanh nào ngoài tiếng tự nhiên.
Không ai. Không gì cả. Chỉ có mình anh.
Bản năng sinh tồn trỗi dậy, Hùng Miêu lồm cồm ngồi dậy, cơ thể đau nhức như vừa qua trận đòn hội đồng. Tay anh lần tìm bên hông – cái dây da quấn bên trong áo vẫn còn đó, và cái bật lửa thép nhỏ móc bên trong áo khoác cũng chưa rời.
Còn một ít hy vọng.
Anh ho khan, nôn ra một ít nước biển. Rồi ngẩng đầu nhìn quanh. Trước mắt là bờ cát dài như vô tận, phía sau là một khu rừng dày đặc, xanh thẫm như được vẽ bằng mực. Không khí đậm đặc, ngột ngạt, ẩm thấp. Gió nhẹ thôi, nhưng mang theo hơi lạnh lạ lẫm của một nơi chưa từng được con người khai phá.
Bất giác, một âm thanh nhỏ vọng đến tai anh.
“Miêu... Hùng...”
Anh quay phắt lại. Một bóng người đang lết từng chút một từ mép nước. Đầu cúi gằm, tay chống xuống cát, mái tóc bết dính rũ rượi, thân hình lảo đảo như chỉ cần một cơn gió nhẹ cũng đủ thổi bay.
“Lục Vỹ?!”
Hùng Miêu lao tới, không kịp nghĩ đến cơn đau ở chân phải vừa bùng lên. Cát lún sâu mỗi bước đi. Khi anh đến nơi, Lục Vỹ đã đổ người xuống, mặt úp vào cát.
“Lục Vỹ! Cậu tỉnh không? Trả lời tôi!”
Một cái rên yếu ớt vang lên, rồi môi hắn nhúc nhích: “Cậu... vẫn sống à... thật là... dai... như đỉa...”
Hùng Miêu không biết nên mắng hay bật cười. Anh đỡ vai Lục Vỹ lên, người hắn lạnh ngắt như đá. Vài vết trầy xước trên trán và cổ. Chiếc kính của hắn đã vỡ hẳn, rơi mất đâu đó, còn một bên gọng vẫn còn dính vào ve áo như một trò đùa số phận.
“Cậu có bị thương nặng chỗ nào không?”
“Có... toàn thân.”
“Chỗ nào không đau?”
“Miệng. Để cãi nhau với cậu.”
“Tên khốn”
“Lời khen sao nghe lạ tai.”
Dù đau, dù lạnh, Hùng Miêu vẫn cảm thấy sự sống quay trở lại chỉ vì cuộc đối thoại nhảm nhí quen thuộc này. Nó giống như dây thừng buộc anh với thực tại, với một phần bình thường hiếm hoi giữa cơn ác mộng chưa dứt.
Anh dìu Lục Vỹ lên một điểm cao hơn bãi biển, đặt hắn dựa vào một tảng đá. Cát khô hơn ở đây, và rừng không quá xa. Nhưng đi vào rừng khi chưa biết có gì phía trong là chuyện ngu xuẩn. Trước mắt phải chờ bình minh hẳn.
Gió sớm bắt đầu lay động đám lá ở rìa rừng. Ánh sáng bạc ló dạng từ chân trời phía đông, mờ mịt như làn hơi nước bốc lên từ lòng biển. Làn sương phủ nhẹ trên bờ cát khiến khung cảnh mờ ảo, như một giấc mơ xấu không chịu tan.
Một tiếng sặc vang lên từ xa. Hùng Miêu ngoái đầu.
Một dáng người khác đang bò trên bãi cát. Tóc dài, vai nhỏ, ánh mắt kinh hãi như con thú non bị dồn vào đường cùng.
“Mặc Quyên!” – Hùng Miêu thở ra, tim như được rút một khối đá tảng.
Chỉ vài phút sau, thêm hai bóng người nữa lần lượt dạt vào bờ. Một là Thẩm Phong, dáng người cao lớn nhưng gầy gò, đang dìu theo Hàn Khánh, người bạn nhạy cảm nhất nhóm, cả hai cùng kiệt sức.
Không ai nói được gì. Mọi người đều lặng lẽ tụ lại dưới tán cây thưa gần mép rừng, vừa đủ che gió. Những ánh mắt chạm nhau, những cái gật đầu nhẹ, nhưng không ai cười nổi. Chỉ có tiếng thở gấp, tiếng ho, và tiếng sóng đều đặn như nhắc rằng: họ còn sống. Nhưng chưa an toàn.
Họ đã mất tất cả: điện thoại, thiết bị định vị, thức ăn, nước ngọt. Quần áo rách nát, vật dụng sơ sài. Không có dấu hiệu nào cho thấy có tàu cứu hộ, máy bay tìm kiếm hay thậm chí là... sự tồn tại của con người trên hòn đảo này.
Hùng Miêu ngước lên nhìn những cánh rừng rậm đen thẫm phía trước. Anh biết, nếu thiên nhiên là một kẻ săn mồi khổng lồ, thì nhóm của họ chính là con mồi bé nhỏ đang chờ bị thẩm định.
Trời về chiều nhanh đến đáng sợ.
Chỉ mới qua một cơn mưa ngắn, mặt trời yếu ớt ló ra như ánh mắt ngái ngủ nhìn xuống mặt đất, rồi dần khuất sau rặng núi xa xa phía tây. Trên bãi cát, năm người con trai trẻ co cụm lại dưới bóng rừng thưa, quần áo tả tơi, thân thể lấm lem, vết thương rỉ máu xen lẫn lớp bùn đất. Không ai lên tiếng. Ngay cả Lục Vỹ – người luôn mở lời trêu chọc bất cứ lúc nào – giờ cũng lặng thinh.
Một tiếng rít nhẹ vang lên khi Thẩm Phong dùng tay áo khô chùi sạch mảnh kính vỡ lấy từ camera của Lục Vỹ. Anh đặt nó giữa hai mảnh gỗ mục, cẩn trọng nghiêng mặt thấu kính để tập trung ánh sáng yếu ớt cuối ngày.
Lửa vẫn chưa cháy. Nhưng ánh nắng cuối cùng của mặt trời rọi vào mảnh kính, loé lên như lưỡi dao nhỏ.
“Chúng ta có thể làm được.” – Thẩm Phong nói khẽ, giọng anh dù mệt mỏi vẫn mang nét chắc chắn. “Chỉ cần kiên nhẫn.”
“Mắt tôi loá luôn rồi.” – Lục Vỹ rên rỉ, nằm dài ra như thể muốn tan luôn vào cát. “Lẽ ra tôi nên ở nhà nằm điều hoà, bật nhạc, ăn mì trứng. Cái quái gì khiến tôi đồng ý đi cái chuyến du khảo chết tiệt này?”
“Chính cậu là đứa hô hào đi đầu đấy.” – Mặc Quyên khẽ đáp, giọng nhẹ bẫng nhưng có chút trách móc mơ hồ.
“Thì tôi đâu biết biển sẽ nổi điên...” – Lục Vỹ cãi, rồi im bặt khi nhìn thấy ánh mắt sắc lạnh của Hùng Miêu liếc sang.
Hùng Miêu ngồi cách đó không xa, hai tay đang dùng đá chà vết máu khô quanh cổ tay. Anh không nói gì suốt hơn nửa tiếng. Gương mặt anh như hóa đá – không phải vì lạnh, mà vì đang dồn sức nghĩ.
Cuối cùng, một sợi khói mỏng bốc lên. Mảnh vỏ cây cháy âm ỉ, rồi chợt bùng thành một đốm lửa nhỏ, yếu ớt như sinh linh mới sinh giữa thế giới hoang vu. Cả nhóm nín thở nhìn nó lớn dần, rồi lửa bén vào nhánh khô, bập bùng cháy lên trong tiếng gió rít khe khẽ.
Không ai reo vui. Không ai vỗ tay. Nhưng tất cả đều nhìn đốm lửa như nhìn một điều thiêng liêng. Lửa – là sự sống. Là minh chứng đầu tiên rằng họ chưa buông xuôi.
Ngọn lửa hắt lên gương mặt từng người: khắc khổ, bầm dập, nhưng có ánh sáng trong mắt. Họ đã sống sót – ít nhất là đến lúc này.
“Chúng ta không còn gì cả.” – Hàn Khánh lên tiếng, giọng trầm buồn. “Không thức ăn. Không nước. Không thiết bị liên lạc. Không ai biết chúng ta ở đâu.”
Mặc Quyên ngồi co ro, ôm gối, thì thầm: “Sẽ có người tìm thấy... đúng không?”
Thẩm Phong không trả lời. Anh chỉ đưa mắt nhìn ra rừng cây phía xa, nơi bóng đêm đang dần nuốt lấy từng cành lá. Rừng – bí ẩn, lạnh lùng, nguy hiểm, nhưng là nguồn sống duy nhất còn lại.
Hùng Miêu đứng dậy. Ánh lửa hắt lên thân hình cao lớn của anh, khiến cả bọn bất giác im bặt. Anh quét ánh mắt qua từng người: Lục Vỹ nằm dài, nhưng đang quan sát chăm chú; Thẩm Phong ngồi lặng lẽ như tượng đá; Hàn Khánh gác tay lên đầu gối, ánh mắt u uẩn; còn Mặc Quyên... cậu bé ấy vẫn run lên từng cơn, mặt trắng bệch vì lạnh và hoảng loạn.
“Tôi sẽ không để bất kỳ ai trong số chúng ta chết ở đây.” – Giọng Hùng Miêu vang lên, khô khốc, dứt khoát.
Mọi người ngẩng lên.
“Tôi không biết hòn đảo này lớn bao nhiêu. Không biết có thú dữ hay thực vật độc. Nhưng tôi biết một điều: nếu không hành động ngay từ ngày mai, chúng ta sẽ chết dần. Chết vì khát. Vì đói. Vì nhiễm trùng.”
“Cậu định làm gì?” – Hàn Khánh hỏi, mắt anh ánh lên tia nghi ngờ pha chút hi vọng.
“Tổ chức lại.” – Hùng Miêu trả lời. “Tôi sẽ chia công việc. Ngày mai tôi và Thẩm Phong sẽ vào rừng tìm nguồn nước. Lục Vỹ ở lại lo nhóm lửa và dựng nơi trú tạm. Quyên và Khánh phụ giúp gom gỗ, dựng lều, canh gác.”
“Canh gác?” – Mặc Quyên hỏi khẽ, mắt mở to.
“Rừng không an toàn.” – Thẩm Phong tiếp lời. “Không rõ nơi này có động vật hoang dã hay không, nhưng chúng ta phải đề phòng.”
“Còn thức ăn?” – Lục Vỹ ngồi dậy, ánh mắt tỉnh táo hơn thường lệ. “Tôi không muốn ăn cát đâu.”
“Cái đấy để sau. Sống được qua ngày mai đã.” – Hùng Miêu cắt ngang.
Một khoảng im lặng. Chỉ có tiếng củi nổ lách tách. Rồi, Thẩm Phong gật đầu. Hàn Khánh khẽ cười nhẹ. Mặc Quyên nhích lại gần lửa hơn, ánh mắt vẫn còn sợ hãi nhưng đã không còn tuyệt vọng. Và Lục Vỹ – kẻ thường xuyên phản ứng dữ dội nhất – giờ đây cũng chỉ thở ra: “Được rồi. Tạm thời nghe theo cậu.”
“Không ‘tạm thời’. Tôi không ép ai cả. Nhưng nếu muốn sống, phải có người dẫn. Và nếu không ai đứng ra, tôi sẽ làm.” – Hùng Miêu tuyên bố. Cả nhóm nhìn anh. Ánh lửa phản chiếu trong mắt họ – bối rối, lo lắng, nhưng rồi chuyển thành niềm tin.
Lần đầu tiên sau cơn ác mộng, họ có một điểm tựa.
Trời tối hẳn. Rừng rậm rì rào như tiếng người thì thầm từ một thế giới khác. Trên bãi cát gần rừng, năm bóng người ngồi sát nhau quanh đống lửa nhỏ, như lũ chim non co cụm trong tổ.
Lửa cháy rực một góc màn đêm. Và giữa rừng hoang, biển dữ, và bóng tối tuyệt đối, năm người bạn trẻ chính thức bước vào đêm đầu tiên của 33 đêm định mệnh.
Một đêm không có tiếng còi tàu. Không có sóng Wi-Fi. Không có GPS. Chỉ có nhau và một hòn đảo chưa từng có tên trên bất kỳ tấm bản đồ nào.

trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!