Nắng đầu ngày đổ xuống hòn đảo như một lời cảnh báo không lời.
Cơn giông hôm qua để lại mùi mặn nồng đặc trưng của bãi biển bị bào mòn, nhưng ánh sáng hôm nay lại khắc nghiệt theo cách khác: khô, gắt và đậm đặc như một ngọn roi nóng rát quất vào lưng. Bầu trời xanh không một gợn mây, mặt trời dâng lên như quả cầu lửa thiêu đốt cả không gian xung quanh.
Hùng Miêu tỉnh dậy đầu tiên. Anh ngồi dậy giữa khoảng đất cát khô ấm lên vì hơi nắng. Cây lửa tối qua đã tắt, để lại vài cục than nhỏ màu xám và khói âm ỉ bốc lên từ cành củi cháy dở. Những mảnh tro bay trong gió, lặng lẽ rơi xuống cát như những dấu chấm lặng cho một trang mới – trang sinh tồn.
Cổ họng anh khô rát. Cảm giác đầu tiên trong ngày không phải mệt mỏi hay đau nhức mà là khát – cơn khát cháy bỏng, dữ dội như ai đó đổ cát nóng vào cuống họng. Anh nhổm dậy, liếc nhìn xung quanh.
Lục Vỹ nằm kế bên, vẫn ngủ, cánh tay vắt ngang trán. Mái tóc rối bù che lấp mắt, nhưng khóe môi khô nứt đủ nói lên sự kiệt sức của hắn. Cách đó vài bước, Thẩm Phong đã tỉnh, đang ngồi dựa vào gốc cây với ánh mắt sắc như lưỡi dao – cảnh giác và bình tĩnh đến đáng sợ.
“Chào buổi sáng.” – Thẩm Phong cất tiếng khi thấy Hùng Miêu nhổm dậy. Giọng anh khàn khàn, hẳn cũng vì khát nước.
“Không buổi sáng nào chào mình bằng cơn khát như thiêu đâu.” – Hùng Miêu đáp, xoay khớp cổ tay, rồi quỳ xuống cạnh tàn lửa.
“Chúng ta có tổng cộng hai vết thương hở lớn và ba vết trầy xước rải rác. Không băng gạc. Không sát khuẩn. Nếu không tìm nước sớm, tôi nghĩ tối nay sẽ có người sốt.” – Thẩm Phong nói gọn gàng như đang đọc báo cáo khoa học.
“Tôi sẽ đi.” – Hùng Miêu nói, không cần suy nghĩ.
“Tôi đi cùng.”
“Không—”
“Đừng tốn hơi. Không ai để cậu một mình lội vào rừng, trừ khi cậu muốn tôi cõng Lục Vỹ bám theo sau.”
Một giọng uể oải chen vào: “Ai vừa gọi tên tôi đấy? Miệng khô như giấy nhám, nhưng tai còn thính lắm.”
Lục Vỹ vươn vai, nhăn mặt như mèo ướt. “Tôi vừa mơ thấy mình nằm trong bồn tắm nước đá, uống trà sữa chân trâu... mở mắt ra thì thấy mặt cậu – khô hơn cả muối biển.”
“Không đùa nữa.” – Hùng Miêu đứng dậy, phủ bụi cát khỏi người. “Chúng tôi vào rừng tìm nước. Cậu lo dựng nơi trú tạm, gom thêm củi. Khánh và Quyên đâu?”
“Khánh thì vẫn đang ngủ. Còn Quyên—” – Lục Vỹ đưa mắt về phía tán cây nhỏ gần đó – “Hình như đi ra phía biển. Cậu ta trông không ổn lắm.”
“Cậu trông ai trong nhóm ổn hôm nay hả?” – Thẩm Phong nhếch môi, rồi quay sang Hùng Miêu. “Đi được chưa?”
Hùng Miêu gật đầu. Cả hai rời bãi cát, bước về phía rừng.
Rừng rậm hiện ra trước mặt họ như một thế giới hoàn toàn khác: mùi đất ẩm, mùi gỗ mục và mùi lá khô xen lẫn nhau, như thể nơi này chưa từng có dấu chân người qua. Dưới tán cây rậm rạp, ánh sáng bị chia nhỏ thành từng đốm loang lổ. Tiếng chim kêu, tiếng côn trùng râm ran, tiếng gió thổi qua từng nhánh cây đều tạo cảm giác như... có thứ gì đó đang theo dõi họ.
“Cẩn thận dưới chân.” – Thẩm Phong nhắc.
Hùng Miêu dừng lại trước một rễ cây khổng lồ trồi lên như cánh tay gãy từ lòng đất. Anh nhảy qua, tiếp tục lần theo một lối mòn nhỏ – hoặc là lối mòn của động vật, hoặc là nơi nước mưa từng chảy xiết.
“Tôi đang nghĩ...” – Thẩm Phong lên tiếng. “...nếu nơi này có rừng rậm sâu thế này, thì khả năng có suối hoặc khe nước là rất cao.”
“Hoặc đầm lầy.” – Hùng Miêu nói. “Chỉ cần nước không mặn là được.”
“Cũng đừng hy vọng quá nhiều. Có những hòn đảo không có nguồn nước ngọt trên bề mặt. Hoặc có, nhưng bị nhiễm phèn hoặc lẫn vi khuẩn từ xác động vật.”
“Lạc quan ghê.”
“Tôi thực tế.”
Họ im lặng vài phút. Cả hai di chuyển nhịp nhàng, theo bản năng như hai người đã từng đi rừng cùng nhau nhiều lần, dù thực tế chỉ là vài buổi dã ngoại ngắn. Sự căng thẳng hiện rõ trên từng bước đi, từng ánh mắt quét quanh.
Và rồi... một tiếng động khẽ vang lên. Lách cách. Rất nhỏ. Nhưng rõ ràng.
Cả hai dừng lại. Hùng Miêu ra hiệu. Thẩm Phong nghiêng người, tai lắng nghe.
Lại một tiếng nữa.
“Không phải chim.” – Thẩm Phong nói khẽ. “Không phải thú nhỏ.”
Họ bước tới gần bụi cây, lặng lẽ vạch ra... Một khung cảnh mở ra trước mắt khiến cả hai đứng chết trân vài giây: Một vũng nước nhỏ, trông như vết lún trong lòng đất, chỉ sâu chừng đầu gối. Mặt nước tĩnh lặng, trong vắt đến lạ thường. Bên cạnh đó là một chiếc khăn màu đỏ, đã sờn mép, nằm vắt trên tảng đá.
Cả hai nhìn nhau.
Không ai nói một lời.
Không ai đem khăn đó theo.
Hùng Miêu cúi người xuống, múc một vốc nước từ lòng vũng đất lõm nằm lọt giữa bốn thân cây mục rêu. Mặt nước trong, mát lạnh, thấm sâu vào lòng bàn tay đang rực nóng vì nắng rừng. Anh đưa lên ngửi. Không mùi tanh. Cũng không mùi phèn. Nhìn sang Thẩm Phong, anh chỉ gật nhẹ.
Thẩm Phong cẩn thận đổ nước vào chai nhựa được tận dụng từ bãi cát, bị sóng cuốn trôi dạt vào không biết tự khi nào. Sau khi đậy nắp, anh lắc mạnh, rồi mở ra nếm thử một giọt nhỏ bằng đầu lưỡi. Một giây trôi qua. Hai giây. Anh khẽ gật đầu.
“Có thể uống được. Nguồn nước này là thật.” – Giọng anh đều và chắc.
Một niềm vui thầm lặng dâng lên trong cả hai. Không reo hò, không nhảy cẫng như trong phim. Nhưng trong mắt họ, tia sáng đã bắt đầu lóe. Đây là sự sống. Là hi vọng. Là bước đầu tiên để sống sót.
“Lấy nhiều nhất có thể.” – Hùng Miêu nói. “Tối nay nhóm sẽ cần. Ngày mai có thể quay lại thêm.”
Họ tiếp tục kiểm tra xung quanh vũng nước – là một đoạn khe cạn, dường như được hình thành do nước mưa đọng lại từ sườn đồi phía trên chảy xuống. Bùn khá mềm nhưng không ngập, dấu hiệu cho thấy đây là nước ngọt tự nhiên chứ không phải nước biển ngấm vào đất.
Khi ánh nắng đâm xuyên qua những tán cây, một vùng sáng hiện ra ở bên phải, cách khe nước vài mét. Cả hai tiến lại.
Và rồi họ tìm thấy một bụi cây rậm có quả.
Những quả mọc chùm, kích cỡ bằng đầu ngón tay cái, da nhẵn bóng, màu tím đậm. Thẩm Phong ngắt một quả, cẩn trọng bóc vỏ, kiểm tra phần ruột. Không có dấu hiệu sâu hoặc ủng.
“Giống quả dại vùng nhiệt đới. Không lạ lắm. Tôi từng thấy trong lần đi dã ngoại cùng lớp sinh học.” – Anh nói. “Gọi là mộc chùm. Ăn được. Không độc.”
Anh thử một quả. Vị chua nhẹ, chát đầu lưỡi, hậu ngọt như lê non. Hùng Miêu ăn thử một quả khác – anh cảm nhận được sự sống len vào người, như một nhành dây leo mọc lên giữa lòng cát nóng.
“Ăn vừa đủ thôi. Lấy theo ít để kiểm tra phản ứng cơ thể.” – Hùng Miêu nói. “Nếu đêm nay không ai đau bụng, mai sẽ quay lại hái thêm.”
Khi họ định quay trở lại, Thẩm Phong dừng bước, ánh mắt đổ dồn vào một khoảng đất trống giữa rừng. Có một trụ gỗ nhỏ cắm xuống đất, cao khoảng nửa mét, vát nhọn đầu, sờn mục theo thời gian.
“Kỳ lạ.” – Anh lẩm bẩm, bước tới xem xét.
Cạnh trụ là vài mảnh ván cũ, có vẻ từng là một mái che thô sơ. Rêu phủ gần kín, nhưng nhìn kỹ vẫn thấy những vết chặt gọn bằng dao hoặc rìu. Có cả một đoạn dây dù nhỏ vắt ngang thân cây – mủn nát, nhưng vẫn nhận ra kết cấu thủ công.
“Không thể là người bản địa...” – Hùng Miêu nói. “Vì hòn đảo này không hề có dân cư ghi nhận trên bản đồ.”
Thẩm Phong lướt ngón tay lên trụ gỗ, rồi nhìn xuống đất. “Đây là chỗ dừng chân. Không ai sống lâu ở đây. Có thể là ngư dân. Họ ghé vào khi đánh bắt rồi dựng lán tạm.”
“Không thấy rác, không có xác cá, không tro bếp.” – Hùng Miêu gật đầu. “Chứng tỏ họ không ở lại lâu. Và lần gần nhất cũng đã lâu.”
Anh cúi xuống, nhặt lên một vật bị vùi dưới lá khô. Đó là một cái lọ nhựa rỗng, màu xanh sẫm, phần nắp bị vặn lệch. Trên lọ còn dán nhãn: “thuốc cảm”. Nằm dưới lớp những mảnh ván cũ anh còn nhìn thấy một con dao đã rỉ sét.
Thẩm Phong xác nhận. “Ngư dân. Hoặc dân tàu nhỏ đi lưới.”
Họ không nói thêm. Không có gì đe dọa. Không có bóng người. Chỉ có dấu tích đã cũ, có lẽ cả tháng, hoặc nhiều hơn.
Trong lòng cả hai, một thứ gì đó giống như nhẹ nhõm len vào. Không phải vì ai đó từng hiện diện, mà là vì họ không còn lo ngại về sự hiện diện của ai khác.
“Chúng ta thực sự là năm người duy nhất.” – Hùng Miêu nói nhỏ.
Thẩm Phong gật đầu. “Và hòn đảo này... sẽ là nhà tạm của chúng ta. Ít nhất trong vài tuần tới.”
Khi quay trở lại bãi biển, tay họ mang theo một chai đầy nước, một nắm quả dại được buộc tạm bằng áo thun rách, và một niềm tin mỏng manh nhưng thật – rằng họ có thể sống qua ngày mai.
Mặt trời đã nghiêng dần. Cả nhóm ùa ra đón khi thấy hai người trở về. Mặc Quyên bật cười khi ngửi thấy mùi quả dại, còn Hàn Khánh thì ngỡ ngàng khi nghe được tin có nước.
Lục Vỹ, dù tỏ ra dửng dưng, vẫn là người đầu tiên giật lấy quả thử nếm.
“Chát quá cha nội!” – Hắn nhăn mặt, nhưng rồi cười khà khà. “Còn hơn là ăn cát!”
Đêm đang đến. Nhưng lần này, họ có nước. Có chút hoa quả. Và một niềm tin đã nhóm lên trong đống tro của ngày hôm qua: có thể sống sót, nếu đồng lòng.
Trăng tối nay gầy lưỡi liềm, như một vết cắt sáng mỏng treo lửng trên bầu trời biển hoang.
Họ ngồi quanh đống lửa nhỏ, ánh sáng từ củi cháy hắt lên những gương mặt lem luốc và phờ phạc sau một ngày căng thẳng. Lửa lép bép, tỏa chút hơi ấm cuối cùng khi mặt trời hoàn toàn biến mất sau rặng dừa cao vút.
Hàn Khánh chia nước từ chai vào các nắp nhựa, mỗi người chỉ được một nắp cỡ nửa nắm tay. “Chúng ta chưa biết ngày mai sẽ có mưa hay không. Phải tiết kiệm. Tối nay tạm thế này, ai thấy mệt quá thì uống thêm một ngụm.”
Lục Vỹ nhìn phần nước trong tay rồi liếc sang chai còn lại.
“Chúng ta định sống kiểu tù binh mỗi ngày à?” – Hắn khịt mũi. “Một nắp nước chưa đủ làm ướt môi, chưa nói gì đến sức đi vào rừng.”
“Cậu không thấy đó là tất cả những gì chúng ta có hiện tại sao?” – Hùng Miêu lên tiếng, mắt không nhìn Lục Vỹ nhưng giọng thì sắc như lưỡi dao mỏng.
Lục Vỹ xoay phần nước trên tay, nhíu mày. “Tôi không trách ai. Nhưng tôi không muốn phải lựa chọn giữa khát và sống sót. Có nước rồi, chúng ta nên nghĩ cách dẫn nó về chỗ trú, hoặc đào hố trữ. Chẳng lẽ ngày nào cũng đi mấy cây số chỉ để múc nửa chai nước?”
“Cậu nghĩ cái gì cũng dễ như trong phim à?” – Hùng Miêu cau mày. “Muốn đào hố trữ nước phải có vải lọc, lớp bùn, rào chắn. Dẫn nước thì phải biết hướng dòng chảy. Cậu tưởng chúng ta là dân bản địa hả?”
Không khí bỗng lạnh hẳn đi.
Mặc Quyên im lặng kéo vạt áo che chân, mắt nhìn xuống cát. Hàn Khánh thở dài.
“Đủ rồi.” – Thẩm Phong lên tiếng, giọng điềm tĩnh. “Hôm nay là một bước tiến. Có nước, có quả dại. Ít nhưng sống được. Nếu bắt đầu tranh cãi từ chuyện nhỏ, thì chúng ta chẳng cần thú hoang hay thiếu lương thực để chết. Chúng ta sẽ tự giết nhau vì cái tôi.”
Hùng Miêu không nói gì thêm. Lục Vỹ cười nhạt rồi uống cạn phần nước. Lửa lách tách cháy, ánh sáng cam đỏ hắt lên vết xước nhỏ bên gò má hắn.
Một lúc sau, khi không khí đã dịu lại, Hàn Khánh thì thầm: “Tớ nhớ nhà rồi…”
Tiếng nói ấy mỏng manh đến mức gần như hòa vào tiếng sóng.
“Tớ nhớ mùi nước giặt trên áo mẹ, cái ghế đá cạnh bồn hoa của trường, và cả việc phải đi học sớm lúc trời còn mưa phùn... Giờ thấy nhớ lạ.”
Mặc Quyên gật gật đầu, mắt ngấn nước: “Tớ cũng vậy. Ước gì hôm đó đừng đi. Nhưng cũng lạ, nếu không có vụ tai nạn… chắc tớ chẳng bao giờ biết được mình có thể sống kiểu này. Kiểu... thật sự chiến đấu để sống.”
Cả nhóm lặng người.
Phải, nếu không có tai nạn, họ đã không bao giờ biết rằng bản thân có thể ngồi giữa đảo hoang, bùn đất bám đầy, ăn quả dại và chia nhau từng ngụm nước – nhưng vẫn sống sót, vẫn chống chọi được.
Hùng Miêu nhìn qua lửa, thấy bóng Thẩm Phong đang mài lưỡi dao trên một tảng đá. Anh không biết người kia đang nghĩ gì, nhưng bỗng dưng thấy biết ơn vì sự điềm tĩnh đó.
Còn Lục Vỹ… vẫn ngồi hơi nghiêng, gác tay sau đầu, mắt hướng lên trời. Hùng Miêu chưa từng thật sự hiểu con người này. Luôn miệng cà khịa, ưa liều lĩnh, nhưng cũng là người đầu tiên nhảy vào rừng khi biết cần mạo hiểm. Có thể… họ không hợp, nhưng lại bổ trợ nhau một cách khó giải thích.
“Đêm nay chia ca gác.” – Hùng Miêu nói. “Ba người. Tôi ca đầu. Thẩm Phong ca hai. Lục Vỹ ca ba.”
Lục Vỹ nhướn mày: “Tôi ngủ trước hả? Hợp lý.”
Mặc Quyên vỗ tay nhỏ: “Tớ mệt rồi, tớ đi nằm sớm nha.”
Hàn Khánh gật gù: “Tớ cũng vậy. Cậu Miêu nhớ canh kỹ. Đừng ngủ gật nha.”
Ai đó bật cười. Dù chỉ là tiếng cười nhỏ, nhưng trong đêm vắng này, nó mang lại một chút ấm áp.
Khi đêm xuống sâu hơn, Hùng Miêu ngồi cạnh đống lửa với con dao trong tay, ánh mắt quét liên tục vào rừng. Không còn cảm giác bị theo dõi, không có dấu hiệu của bóng người lạ. Mọi thứ yên tĩnh – một sự yên tĩnh thật sự.
Có tiếng cú mèo kêu đâu đó, tiếng gió luồn qua từng khe lá. Đó là thứ âm thanh thật, không còn đáng ngờ như tối qua.
Anh quay sang nhìn bốn người đang ngủ. Mặc Quyên cuộn tròn như một con mèo nhỏ, Khánh đắp áo lên ngực, Lục Vỹ nằm ngửa hẳn, thở đều đặn. Ánh lửa chập chờn phản chiếu lên mặt họ – ba đứa trẻ mà định mệnh đã ném vào giữa nơi hoang vu nhất của thế giới.
“Từng người một…” – Anh thì thầm. “Từng người một, tôi sẽ bảo vệ. Dù chỉ còn mình tôi đến cuối.”
Ánh mắt anh cứng lại, bàn tay siết chặt cán dao.