7 ngày lạc lối

Chương 1: Hoàng tử của đêm


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Tiêu Hàn lướt qua đám đông cuồng nhiệt trong hộp đêm "Vương Miện" như một cơn gió nhẹ mang theo hương nước hoa đắt tiền, hòa quyện với mùi men say và phấn son. Mỗi bước đi của anh đều toát lên vẻ tự tin, phóng khoáng, như thể sàn nhảy này là sân khấu được tạo ra riêng cho anh. Nụ cười quyến rũ chết người luôn thường trực trên môi, đôi khi là một cái nhếch mép nửa vời, đôi khi là nụ cười thật tươi để đáp lại ánh mắt ngưỡng mộ từ những cô gái vây quanh. Ánh đèn neon rực rỡ từ bảng hiệu của hộp đêm, với hình vương miện khổng lồ lấp lánh, phản chiếu lên mái tóc bồng bềnh được tạo kiểu kỹ lưỡng và đôi mắt sâu thẳm, khiến anh càng trở nên nổi bật giữa không gian ồn ào, hỗn loạn. Anh là tâm điểm, là biểu tượng sống của một thế giới mà ở đó, sự hào nhoáng, những cuộc vui không hồi kết và những món đồ xa xỉ là thước đo của giá trị, của đẳng cấp. Sinh ra trong một gia đình mà danh tiếng và tiền bạc được coi trọng hơn bất cứ điều gì khác, Tiêu Hàn chưa từng phải nếm trải mùi vị của sự thiếu thốn, hay thậm chí là một thoáng lo âu về vật chất. Cuộc đời anh trải đầy nhung lụa, từ những bộ vest được may đo tỉ mỉ bởi những thợ may danh tiếng nhất Paris, những chiếc đồng hồ đắt giá lấp lánh trên cổ tay, những chiếc xe thể thao bóng loáng gầm rú trên đường phố, cho đến những kỳ nghỉ dưỡng tại những khu resort sang trọng bậc nhất thế giới, nơi anh có thể tận hưởng dịch vụ hoàng gia và ngắm nhìn đại dương xanh thẳm từ ban công phòng suite. Cha mẹ anh bận rộn với những thương vụ bạc tỷ, với những chuyến công tác xuyên lục địa, và dường như họ tin rằng sự thiếu vắng về mặt tinh thần có thể được bù đắp bằng những món quà đắt tiền, những tấm thẻ tín dụng không giới hạn và sự nuông chiều vô bờ bến. Tiêu Hàn nghiễm nhiên trở thành "hoàng tử" của những buổi tiệc tùng, của những cuộc chơi thâu đêm suốt sáng. Cuộc sống của anh là một chuỗi ngày dài của những buổi gặp gỡ xã giao, những cuộc vui vô tận, nơi anh không cần phải suy nghĩ, không cần phải lo lắng, chỉ cần tận hưởng. Tối nay cũng không ngoại lệ. Hộp đêm "Vương Miện" là tụ điểm quen thuộc của Tiêu Hàn và hội bạn thân. Âm nhạc xập xình xuyên qua lồng ngực, những tiếng bass mạnh mẽ vang vọng khắp không gian, thôi thúc những đôi chân nhún nhảy không ngừng. Trên quầy bar, những ly cocktail màu sắc liên tục được pha chế và chuyền tay, lấp lánh dưới ánh đèn mờ ảo. Tiêu Hàn nhấp một ngụm rượu mạnh, vị cay nồng lướt qua đầu lưỡi, xua tan chút mệt mỏi sau một tuần mà anh tự gọi là "chơi" nhiều hơn là "làm". Công việc kinh doanh của gia đình, dù anh cũng có tham gia, nhưng đối với Tiêu Hàn, nó chỉ là một vỏ bọc, một nghĩa vụ xã hội mà anh phải hoàn thành để duy trì hình ảnh của một công tử nhà giàu thành đạt. Xung quanh anh là những gương mặt quen thuộc, những "người bạn" hồ hởi chúc tụng, xuýt xoa trước vẻ ngoài lịch lãm và sự phóng khoáng của anh. Họ là những con người của đêm, tìm kiếm niềm vui nhất thời, sự giải thoát khỏi cuộc sống đời thường, và Tiêu Hàn cũng là một phần trong số họ. Hay đúng hơn, anh là phiên bản hoàn hảo nhất của họ, là hình mẫu mà nhiều người hướng tới. Anh có tất cả những gì họ khao khát: tiền bạc, quyền lực, sự nổi tiếng và một cuộc sống không ràng buộc. Mỗi lời khen, mỗi ánh mắt ngưỡng mộ đều là một liều thuốc kích thích, nuôi dưỡng cái tôi kiêu ngạo bên trong anh. Tiêu Hàn bật cười khi một cô gái xinh đẹp, với chiếc váy bó sát khoe đường cong quyến rũ, áp sát, thì thầm những lời tán tỉnh ngọt ngào vào tai anh. Mùi nước hoa nồng nàn của cô ta trộn lẫn với mùi rượu, tạo nên một sự hấp dẫn bản năng. Anh đáp lại bằng một cái nháy mắt lả lơi, khiến cô nàng đỏ mặt khúc khích và vờ đánh nhẹ vào vai anh. Anh thích cảm giác được săn đón, được ngưỡng mộ, được là trung tâm của mọi sự chú ý. Nó giống như một liều thuốc phiện vô hình, len lỏi vào từng thớ thịt, nuôi dưỡng cái tôi kiêu ngạo và khiến anh cảm thấy mình là bất khả chiến bại. "Chà, Hoàng tử của chúng ta hôm nay lại rạng rỡ quá nhỉ?" Một giọng nói trầm khàn, mang theo chút sự mỉa mai tinh tế, vang lên bên tai Tiêu Hàn. Tiêu Hàn quay lại, đôi mắt sắc sảo lập tức đối diện với một người đàn ông có vẻ ngoài phong trần, mái tóc đen hơi dài phủ xuống trán, ánh mắt sắc lạnh nhưng nụ cười lại vô cùng bí ẩn, như thể đang che giấu một bí mật nào đó. Đó là Lâm, một cái tên mới nổi trong giới thượng lưu, một tay chơi khét tiếng với những trò đỏ đen không ai dám chạm tới. Người ta đồn rằng Lâm có thể biến không thành có, biến những canh bạc tưởng chừng thua trắng thành thắng lớn chỉ trong chớp mắt. Lâm vừa mới xuất hiện trong các buổi tiệc của Tiêu Hàn gần đây, và mỗi lần anh ta xuất hiện đều mang theo một luồng khí lạnh lẽo, nguy hiểm nhưng đầy mê hoặc. Tiêu Hàn, dù thường ngày tỏ ra bất cần, lại cảm thấy một sự tò mò khó cưỡng trước người đàn ông này. "Lâm," Tiêu Hàn nhếch mép, cố giữ vẻ bình thản. "Anh có vẻ như không bao giờ ngủ nhỉ?" Lâm cười khẩy, lắc nhẹ ly rượu trên tay, để những viên đá va vào thành ly tạo nên âm thanh lanh canh trong trẻo. "Giấc ngủ là thứ dành cho kẻ yếu, Tiêu Hàn ạ. Cuộc đời này có quá nhiều thứ hay ho để khám phá, anh không nghĩ vậy sao?" Hắn tiến đến gần hơn, hạ giọng đầy bí hiểm, như thể muốn thì thầm một bí mật chỉ dành riêng cho Tiêu Hàn: "Tôi có một 'trò chơi' mới, Tiêu Hàn. Một trò chơi mà những cuộc vui ở đây chỉ là trò trẻ con so với nó. Anh có dám thử không?" Ánh mắt Lâm lóe lên một tia thách thức, như muốn xuyên thấu tâm can Tiêu Hàn, dò xét từng ngóc ngách trong suy nghĩ của anh. Tiêu Hàn, người đã quá quen với những trò giải trí quen thuộc, những cuộc vui lặp đi lặp lại đến nhàm chán, cảm thấy lời mời của Lâm đánh trúng vào sự tò mò và khao khát khẳng định bản thân mà bấy lâu nay anh vẫn giấu kín. Anh luôn nghĩ rằng mình đã trải nghiệm đủ mọi thứ, đã chạm đến đỉnh cao của những cuộc chơi, nhưng ánh mắt của Lâm lại gợi lên một thế giới hoàn toàn khác, một thế giới mà anh chưa từng chạm tới, một thế giới ẩn giấu đằng sau tấm màn nhung lụa của giới thượng lưu. "Trò chơi gì?" Tiêu Hàn hỏi, giọng nói vô thức mang theo sự hứng thú, một chút hồi hộp khó tả. Anh cố nén lại sự phấn khích, nhưng đôi mắt anh đã không giấu được sự háo hức. "Một nơi mà anh sẽ tìm thấy những cảm giác mạnh nhất, những khoái lạc tột đỉnh mà tiền bạc thông thường không mua được," Lâm nói, nụ cười giãn rộng, để lộ hàm răng trắng bóng. Hắn ta hơi nghiêng đầu, ánh mắt sắc lẹm lướt qua Tiêu Hàn từ đầu đến chân. "Nhưng nó không dành cho kẻ nhát gan đâu. Nó đòi hỏi lòng dũng cảm, sự liều lĩnh, và đôi khi... là một chút sự điên rồ." Lời khiêu khích đó như châm ngòi nổ trong lòng Tiêu Hàn. Anh tự tin mình là người dám nghĩ dám làm, là kẻ chinh phục mọi cuộc chơi, mọi thách thức. Nỗi sợ hãi chưa bao giờ tồn tại trong từ điển của anh, ít nhất là cho đến thời điểm hiện tại. Anh luôn tin rằng mình có thể kiểm soát mọi thứ, mọi cuộc chơi, và mọi mối quan hệ. "Tôi không bao giờ nhát gan, Lâm," Tiêu Hàn nói, ánh mắt kiên định, nồng nhiệt đón nhận lời thách thức. "Nói tôi biết, nó là gì? Tôi sẽ cho anh thấy tôi không phải là kẻ yếu đuối." Lâm nháy mắt, một nụ cười bí ẩn nở trên môi. "Tốt. Rất tốt. Vậy thì... hẹn gặp anh ở địa chỉ này vào 7 ngày nữa, lúc nửa đêm. Đừng nói cho ai biết. Đây là một cuộc chơi riêng, chỉ dành cho những người đủ tầm." Hắn chìa ra một tấm danh thiếp màu đen tuyền, không có tên, không có bất kỳ logo hay dấu hiệu nhận biết nào, chỉ có một dòng địa chỉ được viết tay nguệch ngoạc và một con số điện thoại. Tiêu Hàn cầm lấy tấm danh thiếp, cảm nhận sự lạnh lẽo của nó dưới ngón tay. Một cảm giác lạ lẫm chạy dọc sống lưng, vừa tò mò, vừa phấn khích, nhưng cũng mơ hồ xen lẫn một dự cảm bất an. Anh không thể lý giải được cảm giác này, nhưng nó đủ mạnh để khiến anh chùn lại trong giây lát. Anh nhìn Lâm đang quay lưng đi, hòa vào đám đông những con người say sưa nhảy nhót. Bóng dáng Lâm mờ dần trong ánh đèn lập lòe, biến mất như một ảo ảnh. Tiêu Hàn siết chặt tấm danh thiếp trong tay, như thể nó là một lời nguyền bí ẩn. Anh không biết rằng, quyết định chấp nhận lời mời này sẽ là khởi đầu cho "7 ngày lạc lối" trong chính cuộc đời mình, một hành trình đưa anh xuống vực sâu của dục vọng và sự giằng xé nội tâm, nơi ranh giới giữa khoái lạc và đau khổ trở nên mong manh hơn bao giờ hết. Anh không biết rằng, cuộc đời anh, từ giây phút này, sẽ không bao giờ còn là những cuộc vui vô tận trên nhung lụa nữa.

trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.