7 ngày lạc lối

Chương 2: Lạc bước vào thế giới ngầm


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Tấm danh thiếp đen tuyền, vô danh kia nằm gọn trong túi áo Tiêu Hàn suốt bảy ngày, nóng bỏng như một tàn lửa âm ỉ. Lời mời của Lâm không ngừng vang vọng trong tâm trí anh, hòa lẫn với tiếng nhạc xập xình của những cuộc vui và lời tán tụng từ những kẻ hời hợt xung quanh. Anh cố gắng gạt bỏ nó, tập trung vào những bữa tiệc xa hoa, nhưng một phần sâu thẳm bên trong anh vẫn bị kéo theo một lực hút vô hình. Tiêu Hàn luôn tự nhận mình là người giỏi kiểm soát, nhưng trước Lâm, anh cảm thấy một sự tò mò khó cưỡng, một khao khát được chạm tới ngưỡng cửa của một thế giới mới mẻ, tăm tối và đầy thách thức hơn. Và rồi, đêm định mệnh ấy cũng đến. Nửa đêm, Tiêu Hàn lái chiếc xe thể thao của mình theo địa chỉ ghi trên tấm danh thiếp. Con đường dẫn anh đi sâu vào một khu công nghiệp cũ kỹ, vắng vẻ, nơi những ánh đèn đường mờ nhạt chỉ đủ soi rõ vài bóng cây khô và những nhà xưởng bỏ hoang. Mùi ẩm mốc và bụi bặm thay thế hương nước hoa nồng nàn thường ngày. Một cảm giác rờn rợn chạy dọc sống lưng, nhưng sự phấn khích đã lấn át tất cả. Anh tin rằng, đây chỉ là một phần của "trò chơi", một cách để tạo không khí bí ẩn. Cuối cùng, chiếc xe dừng lại trước một nhà kho cũ nát. Trái ngược với vẻ ngoài đổ nát, cánh cửa thép lớn được sơn đen bóng loáng, và hai gã vệ sĩ to lớn, mặt mày lạnh như tiền, đứng gác. Tiêu Hàn bước xuống xe, cảm thấy ánh mắt đánh giá của họ lướt qua mình. Anh cố gắng giữ vẻ điềm nhiên, tự tin nhất có thể. Khi anh đưa tấm danh thiếp ra, một trong hai gã gật đầu, ra hiệu cho anh đi vào. Bên trong, thế giới hoàn toàn khác biệt. Không gian rộng lớn được chiếu sáng bởi ánh đèn vàng u ám, tạo nên một bầu không khí ma m mị. Tiếng nhạc điện tử sôi động hơn, dồn dập hơn, nhưng không phải kiểu nhạc thường thấy ở các hộp đêm sang trọng. Ở đây, có hàng chục người đang tụ tập, không ồn ào như những buổi tiệc Tiêu Hàn từng tham gia, mà im lặng một cách đáng sợ. Họ không nhảy nhót, không cười đùa, mà tập trung vào những chiếc bàn lớn giữa sảnh. Tiêu Hàn bước vào, mắt lướt qua đám đông. Đây không phải những gương mặt quen thuộc ở những hộp đêm anh hay lui tới. Họ là những kẻ lạ lẫm, từ những người đàn ông mặc vest đen lịch lãm đến những gã xăm trổ dữ tợn, và cả vài phụ nữ ăn mặc hở hang nhưng ánh mắt lại đầy toan tính. Tất cả đều toát ra một thứ khí chất lạnh lẽo, nguy hiểm. Lâm xuất hiện từ một góc khuất, tiến về phía Tiêu Hàn với nụ cười quen thuộc. "Hoàng tử đã đến rồi sao? Tôi cứ nghĩ anh sẽ chùn bước chứ." "Anh đánh giá thấp tôi rồi, Lâm," Tiêu Hàn đáp, cố giữ vẻ bất cần. "Tốt," Lâm nháy mắt. "Vậy thì, chào mừng đến với 'Địa Ngục Vô Danh'." Hắn ra hiệu cho một trong những người phục vụ mang đến cho Tiêu Hàn một ly rượu vang đỏ đậm. "Đây là luật chơi: tất cả đều là của thật. Tiền bạc, danh dự, và cả... mạng sống." Tiêu Hàn giật mình. "Mạng sống?" "Đừng lo, chỉ là cách nói hoa mỹ thôi," Lâm cười khẩy, nhưng ánh mắt hắn không hề có ý đùa cợt. "Ở đây, chúng tôi chơi lớn. Những cuộc cá cược ở sòng bài chỉ là trò con nít. Ở đây, một ván bài có thể định đoạt cả tương lai của anh." Lâm dẫn Tiêu Hàn đến một chiếc bàn lớn, nơi vài người đàn ông đang ngồi đối mặt với nhau, trước mặt họ là những chồng tiền mặt khổng lồ. Không có tiếng la ó, không có sự hò reo. Chỉ có sự căng thẳng đến nghẹt thở và những ánh mắt sắc lạnh như dao cạo. Tiêu Hàn nhìn thấy những lá bài được chia ra, và anh nhận ra ngay đó là một hình thức poker, nhưng số tiền cược thì nằm ngoài sức tưởng tượng của anh. "Anh muốn thử không?" Lâm hỏi, đẩy một chồng tiền mặt về phía Tiêu Hàn. "Đây là khoản vay ưu đãi cho người mới. Không lãi suất, cho đến khi anh thua." Tiêu Hàn nuốt nước bọt. Số tiền đó lớn hơn gấp nhiều lần khoản tiền mà anh thường mang theo đi chơi. Anh nhìn Lâm, ánh mắt hắn như đang thách thức. Khao khát chiến thắng, khao khát được chứng tỏ bản thân, bỗng trỗi dậy mạnh mẽ hơn bao giờ hết. "Được thôi," Tiêu Hàn gật đầu, cầm lấy chồng tiền. "Tôi sẽ thử." Ván bài đầu tiên trôi qua nhanh chóng. Tiêu Hàn, với kinh nghiệm chơi bài ở những sòng bạc sang trọng, dễ dàng giành chiến thắng. Anh cảm thấy một luồng adrenaline chạy khắp cơ thể. Cảm giác chiến thắng ở đây mãnh liệt hơn rất nhiều so với bất kỳ nơi nào khác. Lâm cười bí ẩn, và những kẻ xung quanh bắt đầu nhìn Tiêu Hàn với ánh mắt khác, không còn là sự nghi ngờ mà xen lẫn sự nể trọng. Anh tiếp tục chơi, thắng vài ván, thua vài ván. Ban đầu, anh còn giữ được sự tỉnh táo. Nhưng dần dần, không khí căng thẳng, mùi rượu và sự hấp dẫn của những ván cược khổng lồ bắt đầu làm mờ đi lý trí của anh. Anh không còn quan tâm đến số tiền mình thắng hay thua nữa, mà chỉ khao khát cái cảm giác khi những lá bài được lật mở, cái khoảnh khắc hồi hộp chờ đợi chiến thắng. Đêm hôm đó, Tiêu Hàn ra về với số tiền thắng được lớn hơn nhiều so với số tiền anh mang đến. Anh cảm thấy mình như một vị thần, bất khả chiến bại. Lâm tiễn anh ra cửa, vỗ vai anh. "Tôi biết anh sẽ thích nơi này mà. Đây mới là cuộc chơi thật sự, Tiêu Hàn ạ." Trong những ngày tiếp theo, Tiêu Hàn vẫn quay lại "Địa Ngục Vô Danh". Anh bị cuốn vào vòng xoáy của những cuộc cá cược, những bữa tiệc bí mật, nơi những thứ mà anh cho là giới hạn đạo đức đều bị phá vỡ. Anh bắt đầu chi tiêu vượt khả năng kiểm soát của mình. Tiền bạc cứ thế đội nón ra đi. Ban đầu là tài khoản riêng, rồi đến những khoản tiền mà cha mẹ cấp cho anh để đầu tư. Khi tiền bắt đầu cạn, Lâm và những người của hắn bắt đầu "giúp đỡ" anh. "Anh không cần lo lắng về tiền bạc, Tiêu Hàn," Lâm nói, khi Tiêu Hàn thua một ván lớn. "Chúng tôi có thể cho anh vay. Với vẻ ngoài và tài năng của anh, việc kiếm tiền trả nợ không khó đâu." Tiêu Hàn gật đầu trong men say. Anh không để ý đến những điều khoản ràng buộc, đến những cái giá mà anh sẽ phải trả sau này. Anh chỉ thấy ánh mắt Lâm lấp lánh sự thỏa mãn. Anh bắt đầu vay tiền, những khoản vay lãi suất cắt cổ mà anh chẳng mảy may để ý. Khi khoản nợ càng chồng chất, anh càng phải chơi lớn hơn để gỡ gạc, càng lún sâu vào vũng lầy. Anh bắt đầu nhận ra mình bị kẹt. Những cuộc gọi đòi nợ bắt đầu xuất hiện, không còn là những lời lẽ lịch sự mà thay vào đó là những lời đe dọa ẩn ý. Những kẻ đàn em của Lâm bắt đầu xuất hiện xung quanh anh thường xuyên hơn, như những cái bóng theo dõi nhất cử nhất động của anh. Một tối, sau khi thua một khoản tiền khổng lồ, Lâm vỗ vai Tiêu Hàn, ánh mắt hắn lạnh lùng hơn bao giờ hết. "Nợ phải trả, Tiêu Hàn. Nếu không có tiền, thì anh phải dùng thứ khác để trả." "Thứ gì?" Tiêu Hàn hỏi, cảm thấy một nỗi sợ hãi thực sự len lỏi trong lòng. "Sức ảnh hưởng của anh, Tiêu Hàn. Vẻ đẹp của anh, sự tin tưởng của những người xung quanh anh," Lâm nói, nở nụ cười ghê rợn. "Chúng tôi có những 'kế hoạch' mà anh có thể giúp đỡ. Chỉ cần một vài lời giới thiệu, một vài lời nói dối nhỏ, và anh sẽ có thể xóa nợ. Thậm chí còn có thêm tiền để chơi tiếp." Tiêu Hàn bàng hoàng. Anh hiểu rằng Lâm muốn anh trở thành công cụ, trở thành kẻ lôi kéo những người khác vào cái vũng lầy này. Anh nghĩ đến gia đình, nghĩ đến những người bạn đã từng tin tưởng anh. Một tiếng nói nhỏ trong đầu anh gào thét phản đối, nhưng tiếng nói của dục vọng, của nỗi sợ hãi và của áp lực đã lấn át tất cả. Anh nhìn xung quanh căn phòng u ám, nơi những con người với ánh mắt vô hồn đang chìm đắm trong những ván cược. Anh nhìn Lâm, người đàn ông mà anh từng ngưỡng mộ giờ đây hiện nguyên hình là kẻ điều khiển mọi thứ. Tiêu Hàn nhận ra, anh đã không còn là "hoàng tử của đêm" nữa. Anh đã lạc lối, không phải trong một khu rừng hoang, mà trong chính mê cung của những ham muốn và cạm bẫy do chính mình tạo ra. Và cánh cửa để thoát ra, dường như đã khép lại.

trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.