Tiếng rên rỉ yếu ớt của lương tâm Tiêu Hàn giờ đây chỉ còn là một tiếng vọng xa xăm, gần như bị nuốt chửng hoàn toàn bởi tiếng gầm gừ dữ dội của dục vọng và nỗi sợ hãi. Nó giống như một tiếng chuông cảnh báo bị nhấn chìm trong cơn bão dữ dội, một đốm lửa le lói giữa màn đêm đen đặc. Anh đã chấp nhận vai trò mới một cách đau đớn và bất lực: một kẻ lôi kéo, một con nhện giăng tơ dụ dỗ những con mồi mới vào mạng lưới chết người của Lâm. Vẻ ngoài điển trai trời phú, lời nói ngọt ngào quyến rũ và kinh nghiệm sống trong giới thượng lưu của anh – những thứ từng là niềm kiêu hãnh của Tiêu Hàn – giờ đây đã biến thành công cụ đắc lực cho những âm mưu bẩn thỉu, những trò chơi thao túng tâm lý tàn nhẫn.
Cuộc sống của Tiêu Hàn đã chuyển sang một chương mới, một chương đen tối và đáng sợ hơn bao giờ hết. Anh bắt đầu xuất hiện ở những buổi tiệc xa hoa, những sự kiện nghệ thuật danh giá, những buổi đấu giá từ thiện mà trước đây anh chỉ tham gia vì thú vui và để phô trương đẳng cấp. Nhưng giờ đây, anh không còn đến đó để tận hưởng, để hòa mình vào những cuộc vui lấp lánh mà để săn lùng. Ánh mắt anh không còn sự vô tư, hời hợt của ngày xưa; thay vào đó là sự dò xét tỉ mỉ, tính toán lạnh lùng. Anh tìm kiếm những gương mặt trẻ tuổi, ngây thơ, những kẻ giống anh ngày trước – khao khát khẳng định bản thân, dễ bị quyến rũ bởi sự hào nhoáng giả tạo và những lời hứa hẹn về một cuộc sống đẳng cấp, về những trải nghiệm "độc nhất vô nhị".
Mỗi khi thành công dụ dỗ được một ai đó, mỗi khi nhìn thấy ánh mắt bừng sáng của sự phấn khích, niềm tin ngây thơ trong mắt họ khi họ chấp nhận lời mời "khám phá" của anh, Tiêu Hàn đều cảm thấy một nhát dao vô hình cứa vào tim. Anh nhìn thấy hình ảnh của chính mình trong họ, một bản sao trẻ hơn, ngây thơ hơn, và anh biết rằng anh đang đẩy họ vào cùng một vũng lầy mà anh đang chìm sâu trong đó. Anh biết rõ những gì đang chờ đợi họ: những cuộc chơi nguy hiểm, những khoái lạc bệnh hoạn, và cuối cùng là sự mất mát, sự hủy hoại.
Có những đêm, sau khi trở về từ những cuộc "săn mồi" tàn nhẫn, anh vật vã trên giường, bật khóc trong vô thức, gương mặt vùi vào gối để che đi tiếng nấc nghẹn. Những giọt nước mắt nóng hổi thấm đẫm ga trải giường, mang theo sự hối hận, sự tủi hổ và nỗi tuyệt vọng. Anh ước mình có thể quay ngược thời gian, ước mình chưa bao giờ gặp Lâm, ước mình chưa bao giờ bước chân vào cái thế giới tăm tối này. Nhưng rồi, ánh sáng chói lòa của những món tiền kếch xù từ Lâm lại xuất hiện, cùng với lời đe dọa vô hình, kéo anh trở lại thực tại tàn nhẫn. Anh như một con thiêu thân bị cuốn vào vòng xoáy chết người, càng vùng vẫy càng lún sâu. Tiền bạc, thứ từng là biểu tượng của sự tự do và quyền lực đối với anh, giờ đây lại trở thành xiềng xích vô hình, trói buộc anh vào Lâm, vào những trò chơi ngày càng đen tối.
Cuộc sống của Tiêu Hàn dần trở thành một vòng lặp không ngừng của sự giả dối và tự hủy hoại. Ban ngày, anh cố gắng duy trì vỏ bọc của một "công tử nhà lành", một người thừa kế gương mẫu. Anh thỉnh thoảng xuất hiện trước mặt cha mẹ với vẻ mặt mệt mỏi giả tạo vì "công việc bận rộn" hoặc "học hành căng thẳng", cố gắng duy trì hình ảnh một người con trai ngoan ngoãn, có trách nhiệm. Anh tham gia vào những buổi họp mặt gia đình, lắng nghe những lời khuyên răn của cha mẹ về đạo đức kinh doanh, về giá trị của sự trung thực. Mỗi lời nói đó đều như hàng ngàn mũi kim đâm vào lương tâm anh, nhưng anh phải nuốt ngược vào trong, giữ chặt chiếc mặt nạ hoàn hảo của mình.
Nhưng ban đêm, anh lại biến thành một con người hoàn toàn khác – một kẻ làm thuê cho Lâm, một kẻ sa đọa tìm kiếm những khoái lạc bệnh hoạn để lấp đầy nỗi trống rỗng đang gặm nhấm tâm hồn anh. Sự đối lập giữa hai con người này khiến anh gần như phát điên. Anh cảm thấy mình như một diễn viên đang đóng hai vai trong một vở kịch bi thảm, và vai diễn ban đêm ngày càng trở nên thật hơn, đáng sợ hơn.
Anh không còn về căn hộ riêng thường xuyên nữa. Căn hộ sang trọng với những đồ nội thất đắt tiền, từng là nơi ẩn náu của anh, giờ đây trở nên lạnh lẽo và xa lạ. Thay vào đó, anh tìm đến những nơi ẩn náu khác, những căn hộ cao cấp mà Lâm cung cấp, thường là những căn penthouse nằm trên tầng cao nhất của những tòa nhà chọc trời, hoặc những khách sạn hạng sang chỉ để qua đêm sau những cuộc chơi thâu đêm. Những nơi đó thường tối tăm, nồng nặc mùi rượu, thuốc lá và những thứ còn tệ hơn – mùi của sự suy đồi, của những ham muốn đen tối, của những linh hồn lạc lối. Đó là những "vùng đất" của riêng thế giới ngầm, nơi Tiêu Hàn có thể vứt bỏ hoàn toàn lớp mặt nạ ban ngày, nơi anh có thể là chính mình – một phiên bản méo mó và tàn tạ của bản thân. Ở đó, anh không cần phải diễn, anh chỉ cần là một bóng ma kiệt quệ, một kẻ làm nô lệ cho dục vọng và sợ hãi.
Mất ngủ kinh niên trở thành một phần cuộc sống của anh. Ngay cả khi cố gắng chợp mắt, những cơn ác mộng cũng ùa về không ngừng, như những thước phim kinh hoàng tua đi tua lại trong đầu anh. Anh thấy mình lạc trong một mê cung tăm tối, cố gắng chạy trốn khỏi những bóng ma của quá khứ – tiếng cười khúc khích của những người anh đã lừa dối, ánh mắt thất vọng của cha mẹ khi họ biết sự thật, và hình ảnh méo mó, ghê tởm của chính anh trong gương. Anh giật mình tỉnh giấc, toàn thân đầm đìa mồ hôi lạnh, tim đập thình thịch như muốn vỡ tung lồng ngực. Căn phòng trống rỗng và im lặng đến đáng sợ, chỉ có tiếng thở dốc của chính anh vang vọng trong không gian.
Sức khỏe của Tiêu Hàn suy sụp trầm trọng. Gương mặt anh hốc hác, nhợt nhạt như xác chết, không còn chút sinh khí nào. Đôi mắt sâu hoắm, vô hồn, chỉ còn là những quầng thâm và tia máu đỏ chằng chịt, minh chứng cho những đêm dài mất ngủ và những cuộc chơi tàn bạo. Vẻ đẹp trai từng là niềm kiêu hãnh của anh, từng là thứ vũ khí lợi hại nhất của anh, giờ đây chỉ còn là một lớp vỏ bọc mục nát, che đậy một tâm hồn đang tan rữa, một thể xác đang bị hủy hoại từng ngày. Anh thường xuyên bị ốm vặt, những cơn ho khan và sốt nhẹ đeo bám không dứt, như thể cơ thể anh đang cố gắng phản kháng lại những độc tố đang ngấm dần vào từng tế bào.
Một lần, khi đang ngồi trong một quán bar xập xệ, nơi những kẻ nghiện ngập, tú bà và những linh hồn lạc lối khác tụ tập, Tiêu Hàn tình cờ nhìn thấy một tấm ảnh cũ trong ví mình. Đó là bức ảnh anh chụp cùng cha mẹ trong một chuyến đi biển cách đây vài năm. Anh đang cười rạng rỡ, ánh mắt trong veo, tràn đầy sức sống và niềm vui. Mẹ anh dựa vào vai anh, nụ cười hiền hậu, ánh mắt tràn đầy yêu thương và tự hào. Còn cha anh thì vỗ vai anh đầy tự hào, nụ cười mãn nguyện hiện rõ trên khuôn mặt.
Tiêu Hàn nhìn bức ảnh, cảm giác như nhìn thấy một người lạ, một người đến từ một thế giới khác, một thời gian khác. Người con trai trong ảnh tràn đầy sức sống và hy vọng ấy, người con trai mà cha mẹ anh đã đặt biết bao kỳ vọng, đã biến mất rồi sao? Anh đặt ly rượu xuống bàn, tay run rẩy chạm vào khuôn mặt mình trong bức ảnh, như muốn nắm bắt lại chút ánh sáng cuối cùng của quá khứ. Một giọt nước mắt nóng hổi lăn dài trên má anh, hòa vào vị đắng của ly rượu trên tay, vị đắng của sự hối hận và tuyệt vọng.
Anh muốn quay về, muốn thoát khỏi cái địa ngục trần gian này. Anh nhớ lại những ngày tháng vô tư, những bữa cơm ấm cúng bên gia đình, những buổi sáng thức dậy với tâm hồn thanh thản. Anh khao khát được giải thoát, được tìm lại chính mình. Nhưng anh không thể. Lâm luôn ở đó, như một bóng ma giam hãm anh, như một con quỷ ám ảnh từng bước chân anh. Những khoản nợ không ngừng tăng lên, những con số khổng lồ mà anh không bao giờ có thể trả nổi, và những yêu cầu ngày càng quái dị, đen tối hơn. Đôi khi, Lâm không chỉ yêu cầu anh lôi kéo người khác, mà còn buộc anh phải tham gia vào những phi vụ buôn bán bất hợp pháp nhỏ, hay thậm chí là dùng vẻ ngoài của mình để thu thập thông tin từ những đối tượng giàu có, nhẹ dạ cả tin, những người mà Lâm muốn lợi dụng.
Tiêu Hàn biết, anh đã trở thành một quân cờ trong ván cờ lớn hơn của Lâm, một con rối hoàn hảo, bị điều khiển bởi sợi dây vô hình của tiền bạc, dục vọng và nỗi sợ hãi. Anh là một công cụ, một thứ tài sản của Lâm, không hơn không kém. Sự nhục nhã này gặm nhấm anh từng giờ, từng phút.
Tiếng nói của lý trí, dù yếu ớt, vẫn không ngừng vang lên trong anh, đôi khi là một tiếng thì thầm, đôi khi là một tiếng hét trong vô vọng: "Buông ra đi, Tiêu Hàn! Anh có thể làm lại! Anh phải thoát ra! Đừng để mình chìm sâu hơn nữa!" Anh cố gắng níu kéo lấy chút nhân tính cuối cùng còn sót lại, cố gắng tìm kiếm một tia hy vọng giữa màn đêm đen kịt. Anh đã thử, đã vài lần cố gắng chống đối, cố gắng tìm cách thoát ly. Nhưng mỗi lần như vậy, Lâm lại xuất hiện, không cần một lời đe dọa trực tiếp, chỉ cần một cái nhìn lạnh lùng, một nụ cười nửa miệng đầy ẩn ý, cũng đủ để Tiêu Hàn hiểu rằng anh không có lối thoát. Hắn ta biết mọi thứ về anh, về gia đình anh, về những bí mật mà anh không muốn ai biết.
Ham muốn, nỗi sợ hãi và sự tuyệt vọng đã giam hãm anh trong một cái lồng vô hình. Anh cảm thấy mình đang đứng trên bờ vực của sự đổ vỡ hoàn toàn, của sự sụp đổ về cả thể xác lẫn tinh thần, nhưng không thể tìm thấy một lối thoát nào. Vùng đất này, nơi anh tự tay đẩy mình vào, đã trở thành một mê cung không lối thoát, nơi bóng tối của dục vọng đã nuốt chửng hoàn toàn ánh sáng của lương tâm, nơi anh không còn nhìn thấy con đường trở về. Anh là một kẻ lạc lối, mắc kẹt trong cơn ác mộng của chính mình, và mỗi ngày trôi qua, anh càng lún sâu hơn vào vực thẳm không đáy của sự sa ngã.
Tiêu Hàn ngước nhìn lên trần nhà, nơi ánh đèn lờ mờ chiếu xuống, tạo thành những hình thù kỳ dị trên bức tường ám khói. Anh tự hỏi, liệu có ai đó, một ai đó ngoài kia, có thể kéo anh ra khỏi nơi này? Hay anh đã bị bỏ mặc, bị lãng quên trong cái thế giới tàn nhẫn này? Anh nhắm mắt lại, và trong bóng tối, anh lại thấy hình ảnh mẹ mình, mỉm cười và vẫy tay gọi anh về. Nhưng khi anh cố gắng bước tới, hình ảnh ấy lại tan biến, thay thế vào đó là nụ cười ma quái của Lâm, vang vọng trong tai anh những lời nói thì thầm về những khoái lạc, những cám dỗ mà anh không thể chối từ.
Cuộc chiến trong tâm hồn Tiêu Hàn vẫn tiếp diễn, nhưng cán cân đang ngày càng nghiêng về phía bóng tối. Anh biết mình đang chết dần, chết mòn, không phải vì bệnh tật, mà vì chính những lựa chọn của mình. Và điều đáng sợ nhất là, anh không biết liệu mình còn đủ sức lực để chiến đấu, hay sẽ hoàn toàn buông xuôi, chấp nhận số phận của một con rối bị giam cầm vĩnh viễn trong tay quỷ dữ.