Tiếng nhạc xập xình vẫn văng vẳng bên tai Tiêu Hàn ngay cả khi anh không còn ở "Địa Ngục Vô Danh". Dư âm của những ván bài nghiệt ngã, của những lời đe dọa từ Lâm, và đặc biệt là khuôn mặt của những kẻ đã bị anh lôi kéo vào vòng xoáy tội lỗi, cứ ám ảnh lấy tâm trí anh. Nhưng dục vọng, như một con quỷ đói khát, không ngừng gào thét. Tiêu Hàn cần tiền, cần rất nhiều tiền để lấp đầy những cái hố nợ ngày càng sâu, và để duy trì cái vỏ bọc hào nhoáng mà anh đã quá quen thuộc.
Lâm đã mở ra một cánh cửa khác cho Tiêu Hàn, một cánh cửa dẫn đến một thế giới mà ở đó, vẻ đẹp và sức quyến rũ của anh trở thành món hàng. "Anh có vẻ ngoài trời ban, Tiêu Hàn," Lâm từng nói, đôi mắt hắn lấp lánh như đang nhìn một con mồi béo bở. "Có rất nhiều 'quý ông' cô đơn, sẵn sàng chi trả hậu hĩnh cho những đêm bầu bạn với những người trẻ đẹp như anh."
Ban đầu, Tiêu Hàn kinh tởm. Anh là "hoàng tử", là kẻ được săn đón, không phải là thứ để người khác mua vui. Nhưng khi những lời đe dọa ngày càng trở nên rõ ràng hơn, khi gia đình bắt đầu nhận ra những thay đổi đáng ngờ ở anh và sự thất vọng hiện rõ trong mắt họ, Tiêu Hàn buộc phải nhắm mắt đưa chân. Nỗi sợ hãi mất đi tất cả, mất đi cái vỏ bọc hào nhoáng mà anh đã xây dựng, lớn hơn cả lòng tự trọng đã vơi cạn.
Những đêm trắng bắt đầu. Tiêu Hàn không còn đến những hộp đêm sôi động quen thuộc để tiệc tùng. Thay vào đó, anh xuất hiện tại những buổi gặp gỡ riêng tư, những biệt thự kín cổng cao tường, nơi ánh đèn mờ ảo và không khí nặng mùi tiền bạc, quyền lực và sự trụy lạc. Anh phải dùng vẻ điển trai, lời nói ngọt ngào và những kỹ năng xã giao học được từ những năm tháng đua đòi để làm hài lòng những "quý ông" lớn tuổi, giàu có nhưng cô độc hoặc tìm kiếm những thú vui bệnh hoạn.
Mỗi nụ cười gượng gạo, mỗi lời khen giả dối, mỗi cái chạm tay miễn cưỡng là một nhát dao cứa vào lòng tự tôn của Tiêu Hàn. Anh cảm thấy mình như một con búp bê bị giật dây, nhảy múa theo điệu nhạc của kẻ khác. Những người phụ nữ xinh đẹp, ăn mặc hở hang, trang điểm đậm, cũng là một phần của thế giới đó. Họ cũng là những "món hàng", hoặc là những kẻ lún sâu vào vũng lầy vì ham muốn vật chất. Tiêu Hàn thấy rõ sự trống rỗng trong ánh mắt họ, ánh mắt phản chiếu chính nỗi tuyệt vọng của anh.
Anh uống rượu nhiều hơn, không phải để say mà để tê liệt cảm xúc. Những chất kích thích mới cũng bắt đầu len lỏi vào cuộc sống của anh, ban đầu là để giữ tỉnh táo trong những đêm dài, sau đó là để quên đi cảm giác ghê tởm chính bản thân mình. Mỗi khi ma túy ngấm vào người, Tiêu Hàn cảm thấy mình được giải thoát khỏi gông cùm của lương tâm. Mọi suy nghĩ dằn vặt đều tan biến, chỉ còn lại sự thăng hoa giả tạo, vô định.
Cơ thể Tiêu Hàn bắt đầu biểu tình. Khuôn mặt điển trai từng làm say đắm biết bao cô gái giờ đây tiều tụy, xanh xao. Vòng mắt thâm quầng, ánh mắt mờ đục vì thiếu ngủ và lạm dụng chất kích thích. Anh soi mình trong gương, không còn nhận ra chàng "hoàng tử của đêm" ngày nào. Thay vào đó là một bóng ma gầy gò, hốc hác, với đôi mắt chất chứa nỗi sợ hãi và sự trống rỗng.
Có những đêm, khi những cuộc vui tàn, Tiêu Hàn trở về căn hộ trống trải của mình, nằm vật ra giường. Cơn buồn nôn và nhức đầu kéo đến như búa bổ. Anh cố gắng chợp mắt, nhưng những hình ảnh về những gì đã xảy ra cứ quay cuồng trong tâm trí. Tiếng cười ghê tởm của Lâm, ánh mắt vô hồn của những người phụ nữ, và những cái chạm tay khiến anh rùng mình.
Trong những giây phút tỉnh táo hiếm hoi đó, Tiêu Hàn tự hỏi: "Mình đang làm gì thế này?" Anh nhớ về bữa cơm gia đình đầm ấm, về nụ cười hiền hậu của mẹ, về ánh mắt nghiêm khắc nhưng đầy yêu thương của cha. Anh nhớ về những ước mơ thuở bé, những hoài bão về một cuộc sống có ý nghĩa. Tất cả giờ đây đều bị vùi lấp dưới đống đổ nát của dục vọng và sự trụy lạc.
Một lần, khi đang lang thang trong một con hẻm nhỏ sau một cuộc hẹn kinh tởm, Tiêu Hàn tình cờ nhìn thấy một nhóm sinh viên tình nguyện đang phát cháo đêm cho người vô gia cư. Gương mặt họ lấm lem mồ hôi nhưng ánh mắt lại bừng sáng sự nhiệt huyết và lòng trắc ẩn. Tiêu Hàn đứng sững lại, như bị đóng băng. Anh nhìn những người vô gia cư đón nhận bát cháo nóng hổi với ánh mắt biết ơn. Một cảm giác nhói buốt chạy qua lồng ngực anh. Anh nhớ về những ngày tháng tươi đẹp khi anh cũng từng tham gia những hoạt động xã hội nhỏ bé, về sự hồn nhiên và trong sáng của mình.
Anh muốn chạy đến, muốn hòa mình vào cái không khí bình yên và lương thiện đó. Nhưng khi nhìn xuống bộ quần áo đắt tiền nhuốm mùi rượu và khói thuốc, khi cảm nhận sự mệt mỏi và dơ bẩn của chính bản thân, anh lại chùn bước. Anh cảm thấy mình quá dơ bẩn, quá tội lỗi để đứng cạnh những con người lương thiện đó. Nỗi xấu hổ dâng lên đến tận cổ họng, chặn đứng mọi ý định. Anh quay lưng lại, vội vã bước đi, hòa vào bóng đêm như một kẻ chạy trốn khỏi chính lương tâm mình.
Càng lún sâu vào vũng lầy, những yêu cầu từ Lâm càng trở nên quá đáng. Anh không chỉ đơn thuần là "bầu bạn" nữa, mà phải trở thành một kẻ lôi kéo, một "người giới thiệu" cho những kẻ khác. Lâm muốn anh dùng vẻ ngoài và lời nói của mình để dụ dỗ những chàng trai, cô gái trẻ khác, những người ngây thơ và dễ tin, bước vào con đường tội lỗi này.
"Anh đã quen rồi mà, Tiêu Hàn," Lâm nói, khi Tiêu Hàn lưỡng lự. "Chỉ là một vài lời nói dối, một vài bữa tiệc. Anh sẽ có đủ tiền để trả nợ và tiếp tục cuộc chơi. Hay anh muốn biến mất khỏi thế giới này?"
Lời đe dọa trực tiếp đó khiến Tiêu Hàn rùng mình. Anh biết Lâm không nói đùa. Hắn có quyền lực, có tiền bạc, và có những mối quan hệ mà anh không thể tưởng tượng nổi. Anh đã nhìn thấy những kẻ chống đối Lâm biến mất không một dấu vết. Anh sợ hãi, sợ hãi đến tận xương tủy.
Trong khoảnh khắc đó, lý trí của Tiêu Hàn dường như vụn vỡ. Ham muốn được tồn tại, được duy trì cuộc sống xa hoa giả tạo, được tránh khỏi sự trừng phạt và mất mặt, đã nhấn chìm tiếng nói yếu ớt của lương tâm. Anh chấp nhận trở thành công cụ của Lâm, trở thành kẻ giăng bẫy cho những linh hồn non nớt khác.
Đó là khoảnh khắc Tiêu Hàn nhận ra, anh không chỉ lạc lối về thể xác hay tinh thần, mà anh đã hoàn toàn lạc lối trong chính con người mình. Tiếng nói của lương tâm, dù vẫn còn đó, đã trở nên yếu ớt, chỉ còn là những tiếng rên rỉ vô vọng trong mê cung dục vọng và tội lỗi mà anh đã tự nguyện bước vào.