aethra – hành tinh sống

Chương 1: Khởi đầu của một sứ mệnh


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Không gian rộng lớn mở ra trước mắt đoàn thám hiểm, một biển đen vô tận điểm xuyết ánh sáng từ hàng triệu ngôi sao xa xăm. Tàu vũ trụ Aurora lướt qua những tinh vân bàng bạc, để lại phía sau Trái Đất đã nhỏ bé đến mức chỉ còn là một chấm xanh nhạt lấp lánh giữa bóng tối. Trong khoang tàu, từng tiếng động cơ, tiếng báo động, và nhịp thở của phi hành đoàn hòa vào nhau, tạo thành một nhịp sống riêng biệt, một nhịp sống mà chỉ những con người dấn thân vào vũ trụ mới hiểu được.

Tiến sĩ Elara Minh, trưởng đoàn thám hiểm, đứng trước cửa sổ chính của khoang chỉ huy, nhìn chằm chằm vào màn hình hiển thị hành trình. Mái tóc đen dài buộc gọn sau gáy, ánh mắt sắc bén nhưng thỉnh thoảng ánh lên một vẻ lo lắng hiếm thấy. Cô biết rằng, phía trước không chỉ là một hành tinh xa lạ, mà còn là vô số câu hỏi chưa có lời đáp: liệu nơi đó có sự sống? Liệu con người có thể tồn tại trên một thế giới hoàn toàn mới? Và quan trọng hơn, liệu họ có quay về an toàn?

“Khoảng cách còn lại đến hành tinh Aethra là 3.482.000 km,” giọng nữ trợ lý AI trên tàu vang lên đều đều, lạnh lùng như chính thực tại của không gian: “Thời gian dự kiến đến nơi: 72 giờ. Điều kiện hành tinh chưa được xác nhận. Cảnh báo: địa hình chưa khảo sát, khí quyển có thể không tương thích.”

Elara gật đầu, ánh mắt không rời khỏi bản đồ quét quang phổ. “Chuẩn bị kiểm tra tất cả các hệ thống. Tôi muốn mỗi bộ phận sẵn sàng trước khi chúng ta hạ cánh.”

Bên cạnh cô, Dr. Kiran Tso, chuyên gia sinh học vũ trụ, đang lướt tay trên bàn điều khiển cảm ứng, mắt lia trên các dữ liệu về sinh vật tiềm năng và dấu hiệu sự sống. Kiran, với kinh nghiệm nhiều năm nghiên cứu các hành tinh xa xôi, luôn tin rằng trong sự im lặng tuyệt đối của vũ trụ, sẽ luôn tồn tại những bí ẩn chưa được khám phá. Anh quay sang nhìn Elara: “Nếu Aethra có sự sống thông minh, chúng ta sẽ là những kẻ xâm nhập đầu tiên. Liệu họ… sẽ đón chúng ta thế nào?”

Elara mỉm cười nhạt, nhưng nụ cười không chạm đến đôi mắt: “Chúng ta sẽ không biết cho đến khi đặt chân xuống. Và chúng ta phải chuẩn bị cho tất cả các khả năng.”

Khoang tàu lặng im. Chỉ có ánh sáng của các màn hình hiển thị và những vệt sáng từ các tinh vân phản chiếu lên mặt các phi hành gia. Trong khoang thí nghiệm, Lyra Chen, kỹ sư vật lý và công nghệ, đang kiểm tra các cảm biến địa hình. Cô cúi người, chỉnh sửa từng thông số, tay nhấn các nút một cách điệu nghệ, như một nghệ sĩ trên bảng điều khiển. “Hệ thống quét địa hình đã sẵn sàng,” cô nói, giọng hơi run. Dẫu vậy, ánh mắt Lyra lấp lánh một sự tò mò không thể che giấu: được chạm vào những bí ẩn chưa từng ai biết đến khiến cô vừa hứng khởi vừa lo sợ.

Trong khi đó, Ravi Anand, phi công và là người điều khiển chính tàu Aurora, cười nhếch môi khi nhìn ra ngoài cửa sổ: “Nếu Aethra im lặng như tên gọi, chúng ta có thể vừa hạ cánh vừa ngủ gật. Hy vọng không có quái vật nào chờ ở đó.”

Một tràng cười nhẹ vang lên, làm không khí căng thẳng trong khoang tàu dịu đi đôi chút. Nhưng ngay sau đó, Elara gõ mạnh vào bàn: “Đừng lơ là. Mọi thứ chúng ta làm bây giờ sẽ quyết định sự sống còn của chúng ta. Ai đã hoàn tất kiểm tra hệ thống đời sống?”

Tất cả thành viên giơ tay, trừ một người. Noah Vance, chuyên gia kỹ thuật phần mềm, vẫn đang nhìn vào các dòng dữ liệu nhấp nháy trên màn hình. Anh gật đầu chậm rãi: “Hệ thống ổn định. Nhưng tôi nhận thấy một số tín hiệu bất thường từ quang phổ hành tinh. Có thể là nhiễu, nhưng tôi không thể loại trừ khả năng đó là dấu hiệu sinh học.”

Elara nghiêm mặt: “Ghi chú lại. Khi hạ cánh, đây sẽ là ưu tiên hàng đầu để khảo sát.”

Ba giờ sau, tàu Aurora bắt đầu hạ dần quỹ đạo Aethra. Ánh sáng đỏ của các đèn cảnh báo nhấp nháy trên bảng điều khiển, gợi lên cảm giác hồi hộp lẫn lo lắng. Không gian bên ngoài vẫn tĩnh lặng, chỉ có bầu khí quyển hành tinh dần hiện ra qua cửa sổ: một lớp mây dày đặc màu xanh lam pha tím, tạo cảm giác như một tấm vải mềm phủ lên toàn bộ bề mặt. Những vệt sáng lấp lánh len qua các tầng mây, khiến Aethra trông vừa dịu dàng vừa đầy bí ẩn.

Kiran nhìn chăm chú: “Không khí có thể không tương thích, nhưng hình thái địa chất này… thật đẹp. Tôi chưa từng thấy hành tinh nào giống vậy.”

Lyra nheo mắt, thao tác trên bảng điều khiển: “Địa hình không đồng đều, nhiều hẻm núi sâu và đồi núi gồ ghề. Nếu hạ cánh không chuẩn, chúng ta sẽ gặp rủi ro cao.”

Ravi nghiêm giọng: “Chúng ta sẽ hạ cánh ở khu vực phía nam, gần vùng đất phẳng. Chuẩn bị các động cơ phản lực phụ để điều chỉnh quỹ đạo.”

Elara hít một hơi sâu. “Tất cả đã sẵn sàng. Đây là khoảnh khắc quyết định. Hãy nhớ, chúng ta không chỉ là những nhà khoa học. Chúng ta là những người tiên phong. Những gì chúng ta tìm thấy ở đây sẽ thay đổi cách nhân loại nhìn nhận về vũ trụ.”

Tàu Aurora rung nhẹ khi quỹ đạo giảm tốc, hệ thống phản lực phụ hoạt động. Không gian bên ngoài dường như đang căng thẳng theo nhịp tim từng thành viên. Và rồi, bất chợt, tất cả cảm nhận được sự khác thường: một cảm giác im lặng tuyệt đối, không chỉ là sự vắng mặt âm thanh, mà là một khoảng trống như thể vũ trụ đang nín thở.

Noah lẩm bẩm: “Nghe có vẻ điên rồ, nhưng tôi không nghe thấy gì… kể cả tiếng động cơ của chính tàu.”

Elara cau mày. “Đừng tưởng tượng. Kiểm tra cảm biến.”

Các màn hình hiển thị vẫn hoạt động bình thường. Nhưng cảm giác đó vẫn còn, lạ lùng, đến mức khiến từng người trong khoang tàu cảm nhận một nỗi bồn chồn kỳ lạ. Aethra không chỉ im lặng về âm thanh; nó im lặng về cả sự sống.

Tàu hạ cánh nhẹ nhàng trên một thảo nguyên phẳng, phủ bởi những thảm thực vật màu xanh tím chưa từng thấy trên Trái Đất. Bầu khí quyển mờ ảo, như một lớp màn sương huyền bí, làm mọi thứ trở nên mờ nhạt nhưng cũng huyền ảo đến khó tả.

Elara dẫn đầu nhóm ra khỏi tàu. Đặt chân lên bề mặt Aethra, họ cảm nhận được sự khác biệt: không có tiếng gió, không có tiếng chim hay côn trùng; chỉ có cảm giác mát lạnh, dịu dàng, như chính hành tinh đang hít thở một cách thầm lặng.

Kiran cúi xuống, chạm tay vào một loại thực vật mềm mại, phát sáng yếu ớt theo nhịp tim của anh. “Có điều gì đó… sống. Nhưng không giống bất cứ thứ gì chúng ta từng biết.”

Lyra ghi dữ liệu nhanh chóng: “Phân tích hóa học cho thấy sự sống này dựa trên cơ chế hoàn toàn khác. Không phải cacbon theo nghĩa truyền thống.”

Ravi quét xung quanh bằng ống nhòm công nghệ cao: “Chúng ta cần cẩn thận. Nếu sinh vật di chuyển hoặc… nếu nó cảm nhận chúng ta, chúng ta cần phản ứng nhanh.”

Noah nhìn sâu vào màn hình quét sóng não mà anh vừa thiết lập tạm thời: “Có những tín hiệu lạ… giống như sóng điện não. Nhưng không phải của chúng ta. Chúng đến từ khắp nơi quanh chúng ta, nhưng không rõ nguồn gốc.”

Elara nuốt nước bọt, cảm giác hồi hộp ngày càng dâng cao. “Chúng ta đã bước vào một thế giới mà quy luật vật lý, sinh học… và thậm chí là logic của chúng ta có thể không áp dụng được. Hãy cẩn thận, nhưng cũng đừng quên mục tiêu: tìm hiểu, khám phá, và sống sót.”

Bầu trời Aethra mờ ảo chuyển dần sang sắc tím nhạt, tạo ra những dải sáng kỳ ảo. Một cơn gió nhẹ, không phát ra âm thanh, lướt qua, mang theo hương lạ và cảm giác vừa gần gũi vừa xa lạ. Cả nhóm đứng yên, chỉ cảm nhận sự sống đang hiện diện xung quanh, nhưng lại vô hình và im lặng tuyệt đối.

Chỉ vài bước chân vào hành tinh, đoàn thám hiểm nhận ra rằng đây không chỉ là một nhiệm vụ khoa học. Đây là một cuộc phiêu lưu vào một thế giới mà mọi giác quan, mọi kiến thức, và mọi niềm tin về sự sống sẽ bị thử thách. Họ không biết điều gì đang chờ đợi phía trước. Nhưng một điều chắc chắn: Aethra, hành tinh câm lặng, sẽ không để bất cứ ai bước vào mà không để lại dấu ấn.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×