aethra – hành tinh sống

Chương 2: Dấu hiệu câm lặng


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Ánh sáng tím nhạt từ bầu trời Aethra lan tỏa lên thảm thực vật kỳ lạ, tạo ra một khung cảnh vừa huyền ảo vừa đáng sợ. Đoàn thám hiểm tiến sâu hơn vào thảo nguyên, từng bước đi cẩn trọng trên lớp thảm thực vật mềm mại, phát sáng theo nhịp chân họ. Mỗi bước đi như mở ra một bí ẩn mới, nhưng đồng thời cũng khiến họ nhận ra rằng Aethra không phải nơi con người có thể dễ dàng chiếm lĩnh.

Elara Minh đi đầu, tay cầm bộ cảm biến đa năng. Cô kiểm tra liên tục các thông số: độ ẩm, áp suất, mức oxy giả lập, và cả các tín hiệu điện từ. “Cẩn thận với từng bước đi,” cô nói, giọng lạnh lùng nhưng không giấu được lo lắng. “Chúng ta không biết mình đang đi vào vùng đất gì.”

Phía sau, Kiran Tso cúi xuống quan sát một loại thực vật phát sáng yếu. “Hình dạng của chúng gần giống rễ cây, nhưng cấu trúc bên trong lại… không phải cacbon. Đây có thể là sinh vật sống, nhưng cơ chế hoàn toàn khác. Chúng có thể cảm nhận chúng ta.”

Lyra Chen quét toàn bộ khu vực bằng thiết bị quang phổ: “Cảm biến báo nhiều tín hiệu năng lượng lạ quanh khu vực. Không ổn định, biến động liên tục. Tôi đoán đây không phải tín hiệu tự nhiên.”

Ravi Anand, phi công của Aurora, đưa tay ra hiệu dừng: “Có ai khác cảm thấy không gian xung quanh… như đang ‘nhìn’ chúng ta không? Không phải quan sát, mà là cảm giác bị theo dõi?”

Noah Vance, người vẫn theo dõi các sóng điện não bằng thiết bị cá nhân, liền nhíu mày: “Không chỉ là cảm giác. Sóng điện não đang thay đổi, nhưng nguồn không phải từ chúng ta. Tôi nhận thấy tần số nhấp nháy giống với nhịp tim, nhưng không đồng bộ với bất kỳ thành viên nào. Nó đến từ khắp nơi quanh chúng ta.”

Elara nắm chặt tay cầm cảm biến, cố trấn tĩnh. “Ghi chú lại tất cả. Đây có thể là cách sinh vật trên hành tinh giao tiếp. Không phát ra âm thanh, không tương tác vật lý, chỉ có sóng năng lượng hay sóng não…” Cô ngập ngừng, “một hình thức giao tiếp phi ngôn ngữ.”

Nhưng chưa kịp suy nghĩ thêm, một tiếng kêu bất ngờ vang lên… nhưng không phải bằng âm thanh. Nó như một rung động trong đầu, một cảm giác không rõ ràng nhưng đủ khiến tất cả dừng bước. Noah lập tức nhìn vào màn hình: “Sóng điện não tăng đột ngột! Nó… đang cố gắng giao tiếp!”

Kiran cau mày, bàn tay run run: “Giao tiếp? Nhưng… làm sao chúng ta trả lời?”

Không ai kịp phản ứng thì Lyra hét lên: “Noah! Cậu ấy biến mất!”

Cả nhóm quay lại, nhưng khoảng trống nơi Noah vừa đứng chỉ còn là lớp thảm thực vật mềm mại phát sáng nhẹ. Không có dấu hiệu chiến đấu, không có tiếng kêu, chỉ là… trống rỗng.

Elara hốt hoảng: “Noah!” Cô vội chạy về phía khoảng trống, tay run cầm cảm biến. “Cậu ấy không thể biến mất như vậy được!”

Kiran gấp máy quét: “Đừng cố lao vào. Hãy bình tĩnh. Chúng ta cần dữ liệu.”

Lyra hít một hơi sâu, ánh mắt kinh ngạc: “Các cảm biến của tôi ghi nhận một năng lượng nhấp nháy mạnh ở nơi Noah vừa đứng. Nó… di chuyển theo hướng phía bắc.”

Elara liền ra lệnh: “Chúng ta theo dõi. Không ai tách ra một mình. Hãy cố gắng giao tiếp với tín hiệu này.”

Họ bật thiết bị nhận sóng điện não của Noah, đồng bộ với các cảm biến năng lượng. Những nhấp nháy ban đầu lộn xộn dần hình thành thành một nhịp điệu nhất định, giống như một mô hình, một ngôn ngữ bằng năng lượng mà họ chưa từng biết đến.

Kiran thử nói: “Nếu chúng ta đáp lại, có thể chúng ta sẽ… kết nối với sinh vật.”

Elara gật đầu: “Thử. Nhưng từ từ. Chúng ta không biết nó sẽ phản ứng thế nào.”

Cả nhóm đồng bộ tín hiệu với nhịp điệu vừa quan sát, gửi một xung năng lượng yếu. Ngay lập tức, nhịp điệu phản hồi, thay đổi, nhanh hơn, chậm hơn, nhưng dường như đang… đáp lại. Một cảm giác nhẹ nhàng lan tỏa, như thể cả hành tinh Aethra đang quan sát họ, không phải bằng mắt, mà bằng tâm trí.

Nhưng sự yên bình này không kéo dài. Một luồng ánh sáng xanh nhấp nháy mạnh từ phía bắc, nơi Noah bị kéo đi. Lyra hét: “Chúng ta phải đi theo! Cậu ấy có thể còn sống!”

Elara quấn chặt dây an toàn cho các thiết bị, giọng nghiêm trọng: “Nhớ, không ai rời khỏi nhóm. Đây là thế giới mà luật lệ chúng ta biết không còn áp dụng. Chúng ta phải sống sót, và tìm ra Noah.”

Họ tiến vào khu vực ánh sáng nhấp nháy, cảm giác im lặng trở nên dày đặc, như thể mọi âm thanh, mọi suy nghĩ đều bị nuốt chửng. Mỗi bước đi khiến tim họ đập nhanh hơn, nhưng cũng khiến họ cảm nhận một kết nối kỳ lạ với Aethra: hành tinh không nói, nhưng có thể lắng nghe.

Một sinh vật xuất hiện. Nó không có hình dạng rõ ràng, cơ thể mờ ảo, phát sáng nhấp nháy theo nhịp sóng năng lượng. Không phải một con vật, không phải thực vật, mà giống như một ý thức thuần khiết, đang di chuyển quanh khu vực Noah biến mất.

Elara hít sâu: “Đây… là nó. Nó đang giữ Noah. Và nó… đang giao tiếp.”

Kiran run run: “Nhưng làm sao chúng ta hiểu nó?”

Noah, từ phía xa, bỗng lên tiếng, nhưng giọng nói yếu ớt và lạ kỳ: “Các… cậu… hãy… lắng nghe…”

Cả nhóm đứng sững lại. Giọng của Noah không phải hoàn toàn phát ra từ miệng cậu. Nó như vang lên trực tiếp trong tâm trí họ. Họ nhận ra một điều: Aethra và sinh vật trên đây giao tiếp bằng năng lượng, truyền trực tiếp vào suy nghĩ con người.

Elara cảm nhận luồng sóng trong đầu, nhịp điệu dường như có logic riêng, như một câu hỏi, một lời cảnh báo: “Các người… ai… đến đây?”

Kiran thì thầm: “Nó không hung hãn… nhưng chúng ta phải cẩn trọng. Nó muốn biết chúng ta là ai, và chúng ta sẽ làm gì.”

Lyra nắm chặt tay Elara: “Và Noah… cậu ấy đang an toàn, nhưng chúng ta cần học cách ‘nói chuyện’ với nó.”

Ravi đưa tay lên: “Nếu đây là cách sinh vật giao tiếp, thì chúng ta vừa bước vào một thế giới hoàn toàn khác với mọi thứ chúng ta từng học. Im lặng, nhưng đầy sức mạnh.”

Elara gật đầu, mắt nhìn xa xăm về phía sinh vật: “Chúng ta vừa chạm vào bí ẩn đầu tiên của Aethra. Và từ đây, mọi thứ sẽ không còn giống như trước nữa.”


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×