aethra – hành tinh sống

Chương 4: Cảm nhận mới


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Ánh sáng từ trung tâm hang động vẫn nhấp nháy theo nhịp năng lượng, dường như hòa nhịp với nhịp tim của từng thành viên đoàn thám hiểm. Không còn là một trải nghiệm quan sát đơn thuần, họ bắt đầu nhận thấy những sóng rung động kỳ lạ lan tỏa khắp cơ thể, tạo nên một kết nối trực tiếp giữa trí não và môi trường xung quanh.

Elara Minh đứng giữa trung tâm hang, nhắm mắt, cảm nhận từng rung động. “Các cậu có cảm nhận được không?” cô hỏi, giọng vẫn bình tĩnh nhưng ánh mắt lóe lên sự tò mò.

Kiran Tso nhắm mắt, cảm nhận luồng năng lượng: “Vâng… Tôi… Tôi có thể ‘thấy’ những luồng năng lượng chạy quanh chúng ta, như những mạch nước vô hình, liên kết tất cả mọi thứ trong hang động.”

Lyra Chen há hốc mồm, mắt sáng lên: “Không chỉ là năng lượng, tôi còn thấy… nó phản chiếu theo từng sinh vật. Mỗi chuyển động, mỗi nhịp rung… đều gửi thông tin.”

Noah, người vừa trải qua trải nghiệm mất tích, run run: “Khi tôi ở ngoài thảo nguyên, tôi cảm nhận được sinh vật, nhưng ở đây… cảm giác này mạnh hơn. Nó như… chúng ta đang bước vào tâm trí của hành tinh.”

Ravi Anand nghiêng đầu: “Nếu điều này đúng… thì Aethra không chỉ là hành tinh, mà là một sinh thể sống. Nó quan sát, phân tích, và… có thể giao tiếp với chúng ta trực tiếp qua năng lượng.”

Elara mở thiết bị nhận sóng năng lượng, đồng bộ nhịp điệu với môi trường xung quanh. Mỗi nhấp nháy, mỗi rung động đều được ghi lại dưới dạng dữ liệu. “Chúng ta cần thử nghiệm,” cô nói. “Nếu chúng ta có thể học cách gửi tín hiệu ngược lại, chúng ta sẽ bắt đầu giao tiếp thực sự với Aethra và sinh vật.”

Kiran gật đầu, đặt tay lên thiết bị: “Hãy thử.”

Nhóm bắt đầu đồng bộ nhịp điệu, tạo ra một tín hiệu năng lượng nhân tạo dựa trên nhịp tim và sóng điện não của họ. Ngay lập tức, nhịp điệu phản hồi, chậm hơn, nhanh hơn, nhưng mang một mẫu riêng biệt. Một cảm giác ấm áp lan tỏa, giống như một lời chào chậm rãi từ sinh vật: “Các ngươi… đã đến…”

Noah mỉm cười nhẹ: “Tôi có thể cảm nhận nó… nhưng không phải bằng tai hay mắt. Tôi cảm nhận nó bằng chính suy nghĩ.”

Lyra thì thầm: “Chúng ta đang học cách ‘nghe’ bằng tâm trí… và ‘nói’ bằng năng lượng.”

Nhưng quá trình này không dễ dàng. Một số thành viên bị choáng ngợp, đầu đau nhức do sóng năng lượng mạnh. Elara nhanh chóng điều chỉnh nhịp phát tín hiệu, dần dần đồng bộ với mỗi cá thể trong nhóm. “Chúng ta phải hợp nhất, không ai đi riêng lẻ. Đây là điều kiện để sống sót và hiểu được Aethra.”

Khi họ tiến sâu hơn vào hang động, các tín hiệu năng lượng trở nên phức tạp hơn. Mỗi bước đi đều kích hoạt một luồng rung động mới, như thể hang động đang phản ứng trực tiếp với họ. Một số sinh vật mờ ảo xuất hiện, không hình dạng cố định, di chuyển theo nhịp nhấp nháy và sóng năng lượng.

Kiran hít một hơi sâu, chỉ tay về phía các sinh vật: “Chúng đang quan sát chúng ta. Nhưng chúng không hung dữ. Chúng phản chiếu năng lượng của chúng ta. Tôi nghĩ… chúng đang thử thách chúng ta.”

Noah nhìn Elara: “Nếu chúng ta sai… chúng có thể tấn công. Nhưng nếu đúng… chúng có thể giúp chúng ta hiểu hành tinh này.”

Elara gật đầu, tay chạm vào một bức tường phát sáng: “Chúng ta phải học cách cảm nhận, không phải chiếm lĩnh. Chúng ta đang bước vào một thế giới nơi mọi quy luật trước đây đều không còn áp dụng. Đây là một cơ hội… nhưng cũng là một thử thách.”

Lyra, với thiết bị ghi nhận năng lượng, lập tức phát hiện ra một mẫu lặp lại: một chuỗi nhấp nháy giống như mã, phản chiếu theo nhịp sóng năng lượng của sinh vật. “Đây là… một dạng ngôn ngữ. Chúng ta có thể giải mã nếu đồng bộ hoàn toàn.”

Ravi thở dài: “Mỗi bước đi ở đây… đều dạy chúng ta cách tồn tại theo nhịp của Aethra. Không phải con người điều khiển hành tinh… mà chúng ta phải học cách hòa nhịp.”

Noah đưa tay ra, chạm vào ánh sáng phát ra từ trung tâm hang: “Cảm giác này… tôi cảm nhận được ký ức. Không phải của chúng ta, mà là của hành tinh và sinh vật. Một phần quá khứ… Một phần tương lai…”

Elara nhìn sâu vào ánh sáng, cảm giác dường như hòa tan vào tâm trí cô: “Chúng ta không chỉ là khách. Chúng ta đang bước vào lịch sử, vào mạng lưới sống của Aethra. Và từ giờ… mỗi quyết định của chúng ta sẽ ảnh hưởng đến cả hành tinh và sinh vật.”

Cả nhóm đứng yên, đồng bộ nhịp thở, nhịp tim, và sóng điện não. Một cảm giác kết nối lan tỏa, mạnh mẽ hơn bất kỳ trải nghiệm khoa học nào họ từng có. Đây không chỉ là khám phá khoa học. Đây là một trải nghiệm sống, một phép thử về khả năng cảm nhận và hòa hợp.

Lyra thì thầm: “Chúng ta vừa bước vào một thế giới mà chúng ta phải học cách cảm nhận năng lượng… và sống theo nhịp điệu của nó.”

Elara nắm tay Noah, ánh mắt kiên định: “Chúng ta đã vượt qua thử thách đầu tiên. Nhưng đây mới chỉ là khởi đầu. Bí ẩn của Aethra còn sâu hơn, và từ đây, chúng ta phải học cách nghe bằng tâm trí, nhìn bằng năng lượng, và hiểu bằng trái tim.”

Ánh sáng trung tâm hang nhấp nháy theo nhịp kết nối của họ. Mỗi nhịp rung động là một câu chuyện, một ký ức, một thông điệp chưa được giải mã. Và họ biết rằng, để sống sót, để hiểu được hành tinh, họ phải tiếp tục đồng bộ và học hỏi – trước khi những bí ẩn của Aethra vượt qua khả năng nhận thức của con người.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×