aethra – hành tinh sống

Chương 3: Hang động của quá khứ


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Sau vụ mất tích và trở lại an toàn của Noah, đoàn thám hiểm vẫn chưa kịp thở phào. Aethra tĩnh lặng như một sinh thể sống, luôn quan sát, luôn học hỏi từ mọi bước đi của họ. Các thiết bị cảm biến ghi nhận sóng năng lượng liên tục thay đổi theo nhịp điệu kỳ lạ, tạo cảm giác như hành tinh đang “nhắc nhở” họ: mỗi bước đi đều có hậu quả.

Elara Minh đứng trước bản đồ địa hình, tay chỉ vào khu vực phía bắc – nơi ánh sáng nhấp nháy dẫn họ đến Noah. “Chúng ta phải đi tiếp. Không chỉ để cứu Noah, mà còn để hiểu Aethra. Nếu đây là một hành tinh có sinh vật thông minh… chúng ta phải học cách giao tiếp với nó.”

Kiran Tso lau mồ hôi trên trán, ánh mắt vẫn còn rạng rỡ vẻ tò mò: “Tôi không nghĩ đây chỉ là sinh vật đơn lẻ. Đây là một hệ sinh thái hoàn chỉnh, thậm chí có thể có dấu tích của nền văn minh cũ. Sóng năng lượng và nhịp điệu này… không giống bất kỳ hành tinh nào chúng ta từng nghiên cứu.”

Lyra Chen liếc quanh, mắt dõi theo ánh sáng nhấp nháy: “Các cảm biến địa chất phát hiện một cấu trúc lớn phía trước. Nó giống một hệ thống hang động hoặc công trình bị chôn vùi. Nếu sinh vật đang sống trong đó… thì có lẽ đây là nơi nó trú ngụ.”

Ravi Anand nheo mắt nhìn khoảng trống trước mặt, tay đặt trên còi báo động: “Nhưng hang động này không giống tự nhiên. Cấu trúc đá… được khắc tỉ mỉ, những đường nét hình học, không phải sự hình thành ngẫu nhiên.”

Elara gật đầu: “Đúng vậy. Đây là nơi chúng ta sẽ tìm ra những câu trả lời đầu tiên về Aethra và các cư dân trước đây.”

Họ tiến vào hang động. Lối vào hẹp và tối, nhưng lớp thảm thực vật bên ngoài vẫn phát ra ánh sáng yếu, dẫn đường như một bản đồ sinh học. Khi bước vào sâu hơn, không khí trở nên lạnh lẽo và đặc quánh, khiến từng hơi thở của họ như lan ra trong không gian vô tận. Sóng năng lượng xung quanh nhấp nháy liên tục, mạnh hơn cả bên ngoài, như một sự cảnh báo hoặc chào đón.

Noah bước đầu tiên, ánh mắt dõi theo các tín hiệu trên thiết bị nhận sóng não. “Tín hiệu từ sinh vật này… tăng lên mạnh mẽ. Nó có thể đang dẫn đường cho chúng ta.”

Điều đó khiến cả nhóm cảm thấy vừa yên tâm vừa lo lắng. Liệu sinh vật này thật sự muốn giao tiếp hay đang kiểm soát họ, từng bước một?

Hang động mở ra một không gian rộng lớn, trần cao, đá phát sáng yếu theo nhịp sóng năng lượng. Trên các bức tường là những ký hiệu lạ – những đường nét hình học, vòng tròn, các hình xoáy – tất cả phát sáng theo nhịp nhấp nháy kỳ lạ, đồng bộ với nhịp sóng điện não mà họ từng ghi nhận.

Kiran sững sờ: “Đây… đây là bằng chứng của nền văn minh cũ. Chúng đã tồn tại trên hành tinh này, và cách chúng ‘giao tiếp’… hoàn toàn dựa trên năng lượng.”

Lyra chạm vào một bức tường, cảm giác truyền vào tay cô như một dòng điện nhẹ nhàng, nhưng ấm áp: “Không phải chữ viết… mà là ngôn ngữ năng lượng. Chúng truyền thông tin trực tiếp qua sóng điện từ, giống như Aethra đã dạy chúng ta cách nhận biết sự sống.”

Ravi nheo mắt: “Nhưng tại sao chúng lại biến mất? Không có dấu vết chiến tranh hay thảm họa tự nhiên rõ ràng.”

Elara bước đến trung tâm, soi đèn lên một cấu trúc hình vòm kỳ lạ. Các bức tường tạo thành một mô hình xoắn ốc, phát sáng theo nhịp điệu giống như nhịp tim của sinh vật họ gặp ngoài thảo nguyên. “Có thể họ đã hòa mình với hành tinh này. Thế giới của họ không giống chúng ta. Sinh vật và con người có thể đã sống đồng bộ, theo nhịp năng lượng của Aethra.”

Noah nhìn lên trần hang động, cảm giác vừa kỳ lạ vừa thân thuộc: “Nếu chúng ta có thể hiểu được họ, chúng ta cũng có thể học cách giao tiếp với Aethra… và với sinh vật đang dẫn đường cho chúng ta.”

Một luồng ánh sáng xanh nhấp nháy mạnh xuất hiện giữa trung tâm hang, tập trung vào một điểm trên sàn. Kiran nghiêng người, mắt mở to: “Đây… là tín hiệu mạnh nhất từ trước đến giờ. Nó có thể là trung tâm điều khiển hay một lõi năng lượng của nền văn minh cũ.”

Lyra cẩn trọng tiến tới, thiết bị ghi dữ liệu của cô liên tục phát ra tiếng bip, đo năng lượng và sóng điện não. “Nếu đây là trung tâm, thì mọi dấu tích trên tường… có thể là bản đồ, thông tin về sinh vật và cả hành tinh. Nó giống như một thư viện bằng năng lượng.”

Elara gật đầu, mắt sáng lên quyết tâm: “Chúng ta cần lưu lại tất cả dữ liệu. Đây không chỉ là nhiệm vụ khám phá. Đây là kho báu kiến thức mà nhân loại chưa từng chạm tới.”

Nhưng ngay lúc đó, cả hang động rung lên nhẹ, ánh sáng nhấp nháy mạnh hơn, nhịp điệu thay đổi đột ngột. Như một hồi chuông báo động, cả nhóm nhận ra rằng họ không đơn độc. Sinh vật đã xuất hiện, bóng mờ xuất hiện giữa các cột đá, cơ thể mờ ảo, nhấp nháy theo nhịp năng lượng.

Noah hét lên: “Nó không hung dữ… nhưng nó muốn chúng ta hiểu nó!”

Ravi cẩn trọng: “Nhưng nếu chúng ta sai… hậu quả sẽ khôn lường. Đây không phải nơi thử nghiệm. Đây là thế giới sống.”

Elara bước tới, hít một hơi sâu, và bật thiết bị phát sóng điện não, đồng bộ nhịp điệu với sinh vật. Một cảm giác kết nối lan tỏa trong tâm trí, như thể họ đang giao tiếp trực tiếp. Nhịp điệu từ hang động, từ sinh vật, và từ trung tâm năng lượng hòa làm một, mở ra một ngôn ngữ hoàn toàn mới, không lời, nhưng đầy thông tin và cảm xúc.

Kiran thì thầm: “Chúng ta vừa chạm vào lịch sử… nhưng cũng vừa mở ra một cánh cửa không thể quay lại. Mọi bước đi của chúng ta từ giờ sẽ thay đổi cả chúng ta… và cả Aethra.”

Lyra nhìn quanh, ánh mắt dõi theo các ký hiệu trên tường: “Nếu chúng ta giải mã được nó, chúng ta không chỉ học được về nền văn minh cũ… mà còn học cách sống hòa hợp với hành tinh này. Aethra dạy chúng ta cách hiểu, không phải chiếm lĩnh.”

Elara đứng giữa trung tâm hang, tay chạm vào bức tường phát sáng, cảm nhận nhịp điệu năng lượng lan tỏa khắp cơ thể: “Đây là khởi đầu thực sự. Không còn là khám phá khoa học đơn thuần. Chúng ta đang bước vào một thế giới mà mọi kiến thức nhân loại trước đây chưa từng chạm tới. Và từ đây… mọi bí ẩn của Aethra sẽ dần hé lộ.”


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×