ai cũng muốn chiếm lấy tôi

Chương 1: Dây Trói Định Mệnh


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Mùi ẩm mốc và tanh nồng của máu, của nỗi sợ hãi, quẩn quanh trong không khí đặc quánh của phiên chợ đen dưới lòng đất. Ánh sáng lờ mờ từ những ngọn đèn dầu treo lơ lửng, nhuốm màu vàng ố lên những chiếc lồng sắt xếp chồng lên nhau, tạo nên một khung cảnh u ám, ngột ngạt. Đây là nơi những linh hồn bị giam cầm, những sinh vật được gọi là "người thú", bị tước đoạt tự do và nhân phẩm, phơi bày trước ánh mắt soi mói của giới thượng lưu – những kẻ coi sinh mạng khác như món hàng. Tôi, Ôn Quyết, đứng giữa khung cảnh nghiệt ngã ấy, cảm nhận rõ sự thối nát và trần trụi của cái gọi là "đẳng cấp" đang ngự trị khắp nơi.

Mỗi bước chân tôi đi trên nền đất ẩm ướt, dường như mặt đất cũng rung lên vì nỗi khát khao tự do của những sinh linh đang bị nhốt. Hàng loạt lồng sắt được xếp ngay ngắn, mỗi chiếc giam giữ một số phận. Phía trước là những người thú xinh đẹp nhất, được tuyển chọn kỹ lưỡng để thu hút ánh nhìn và hầu bao của các quý tộc. Họ là những con vật cảnh hoàn hảo, được huấn luyện để ngoan ngoãn, phục tùng, và mang lại niềm vui bệnh hoạn cho chủ nhân. Ánh mắt chúng, dù ẩn chứa nỗi sợ hãi, vẫn ánh lên tia hy vọng mong manh. Chúng biết, được một gia tộc lớn như nhà Ôn mua về, dù vẫn là nô lệ, ít nhất cũng thoát khỏi kiếp bị sai khiến tùy tiện, có thể có một cuộc sống khá khẩm hơn một chút.

"Anh ơi, người thú này đẹp quá, là Phượng Hoàng đó, anh mua anh ấy đi."

Giọng nói líu lo, non nớt nhưng đã thấm đẫm sự ngạo mạn của kẻ bề trên vang lên bên tai. Đó là Ôn Thụy, em trai tôi, đang khoác tay mẹ, gương mặt rạng rỡ, tràn đầy hứng thú như thể đang chọn một món đồ chơi đắt tiền. Nó chỉ vào một con Phượng Hoàng Kim Lăng tuyệt mỹ đang nằm cuộn mình trong lồng, bộ lông rực rỡ dưới ánh đèn dầu mờ ảo. Kim Lăng ngước lên nhìn tôi, đôi mắt phượng đẹp đẽ ẩn chứa vẻ mong đợi, đôi môi hé mở khẽ gọi: "Cậu cả Ôn ạ." Giọng nói trong trẻo, mang theo một sự yếu ớt giả tạo đến kinh tởm.

Kiếp trước, tôi đã từng lạc lối trong mê cung của tình yêu lầm chỗ. Tôi đã từng nghe theo lời Ôn Thụy, mua con phượng hoàng này về. Suốt mười năm ròng rã, tôi đã tự nguyện hiến dâng máu tim mình, từng giọt, từng giọt để bồi bổ cho nó. Dòng máu họ Ôn của chúng tôi vốn cao quý, tinh huyết từ tim nhất định có thể nuôi dưỡng Kim Lăng. Đó là niềm tin mù quáng mà tôi đã bám víu. Kim Lăng, từ một sinh linh yếu ớt, đã dần dần hồi phục, lấy lại vẻ lộng lẫy vốn có, thậm chí còn hơn xưa.

Đối với tôi, gã luôn giữ thái độ lạnh nhạt, một vẻ bất cần mà tôi lầm tưởng là phong thái cao quý của loài phượng hoàng. Gã vô tư tận hưởng sự hy sinh của tôi, ung dung đón nhận dòng máu quý giá từ trái tim tôi như một điều hiển nhiên. Lúc ấy, tôi ngỡ rằng phượng hoàng vốn sinh ra đã cao quý, tính tình lãnh đạm là bản chất của Kim Lăng. Tôi đã tự lừa dối mình, đổ lỗi cho bản chất loài mà không nhìn thấu lòng người. Tôi tin vào những lời đường mật của Ôn Thụy, tin vào vẻ ngoài lộng lẫy che giấu một tâm hồn mục rữa.

Thế nhưng, nỗi đau của sự phản bội còn rõ hơn cả những nhát dao trên bàn mổ. Mãi đến khi tận mắt chứng kiến Kim Lăng hiện nguyên hình phượng hoàng dỗ dành đứa em trai của tôi vui vẻ, tôi mới vỡ lẽ. Cái cảnh tượng gã rực rỡ như ngọn lửa, cất tiếng hót mê hoặc để làm hài lòng Ôn Thụy, đã giáng một đòn chí mạng vào trái tim tôi. Hóa ra, sự lạnh nhạt của gã không phải vì cao ngạo, mà vì một sự thật kinh hoàng hơn: từ ánh nhìn đầu tiên, gã đã để mắt đến đứa em của tôi. Kim Lăng không bao giờ muốn ở bên tôi. Gã hận tôi đã mua gã về, khiến gã không thể theo hầu em tôi. Sự căm ghét ấy lớn đến mức, trong lúc tôi lâm bệnh nặng, gã đã cấu kết với Ôn Thụy, lừa tôi vào phòng phẫu thuật. Tôi nhớ như in cái lạnh buốt của con dao mổ, mùi thuốc sát trùng nồng nặc và cảm giác cơ thể mình bị xẻ toang. Gã đã để người ta mổ bụng lấy máu, và tôi đã chết trên bàn mổ một cách thảm khốc, trong nỗi uất hận tột cùng. Không chỉ vậy, gã và Ôn Thụy còn cấu kết với nhau, lừa gạt cha mẹ tôi, khiến gia đình tôi tan nhà nát cửa. Bi kịch ấy, sự phản bội ấy đã khắc sâu vào linh hồn tôi, theo tôi đến tận kiếp này.

Giờ đây, tôi trở lại, mang theo ký ức đau khổ và sự khôn ngoan của quá khứ. Tôi không còn là Ôn Quyết ngây thơ, mù quáng ngày nào. Giờ đây, tôi hiểu rõ bản chất của Kim Lăng, và tôi sẽ không để mình mắc lại sai lầm tương tự. Phượng Hoàng ư? Một con chim cảnh đẹp đẽ nhưng rỗng tuếch, chỉ biết đến sự phù phiếm.

"Con mau đi đi, Ôn Quyết cũng phải chọn một người thú vừa đẹp vừa ngoan nhé." Mẹ tôi, với ánh mắt cưng chiều không che giấu, đưa tay xoa đầu tôi. Giọng mẹ dịu dàng, nhưng ẩn chứa sự kỳ vọng rằng tôi sẽ tuân theo những chuẩn mực mà xã hội này đã đặt ra. Một người thừa kế gia tộc Ôn phải có một người thú thật xứng tầm, thật hoàn hảo.

Tôi gật đầu, "Vâng, thưa mẹ," rồi lặng lẽ bước về phía những chiếc lồng giam. Ông chủ Dương của chợ đen, một gã đàn ông béo ú, trán bóng nhẫy vì mồ hôi, vội vàng chạy đến đón tôi, khuôn mặt nở nụ cười nịnh nọt. "Sao cậu cả nhà họ Ôn lại đích thân đến đây thế này? Ngài thích người thú nào, chỉ cần sai người nhắn một tiếng là được rồi, chúng tôi nhất định sẽ tắm rửa sạch sẽ, gói ghém kỹ càng gửi tới tận nhà cho ngài." Hắn nói, giọng điệu ngọt xớt, như thể tôi là vị thần có thể ban phát số phận cho những sinh vật khốn khổ này.

Tôi chỉ khẽ lắc đầu. "Không sao, tôi chỉ tiện thể xem một chút." Tôi nói với ông chủ Dương, ánh mắt lướt qua những chiếc lồng. Trong mỗi chiếc, những người thú đều trông vô cùng ngoan ngoãn, ánh mắt chúng tràn đầy mong đợi, hy vọng được tôi lựa chọn.

Tôi đi thẳng đến chiếc lồng trong cùng, nơi có một người thú khác biệt hoàn toàn. Khác với vẻ ngoài nhu mì, cầu thị của những người thú khác, con người thú này ẩn chứa một sự hoang dã, bất kham. Toàn thân nó đầy rẫy những vết thương, máu loang lổ trên khuôn mặt khiến tôi không thể nhìn rõ diện mạo, chỉ thấy đôi mắt hung dữ trừng trừng nhìn tất cả mọi người. Một con người sói.

"Tôi mua anh ta," tôi chỉ vào người sói, nói với ông chủ Dương.

Ông chủ Dương giật mình. "Ui chà! Cậu cả Ôn ơi, gã người thú này không phải hạng dễ bảo đâu, tuy ngoại hình cũng ổn nhưng dữ dằn lắm, sẽ làm ngài bị thương đấy." Hắn vội vàng ngăn cản, khuôn mặt lộ rõ vẻ lo lắng. Hắn biết, cả cái chợ đen này, và cả căn cứ này, đều là sản nghiệp của nhà họ Ôn. Nếu con người thú do ông ta bán ra làm tôi bị thương, e rằng những ngày tốt đẹp của ông ta sẽ chấm dứt.

Ôn Thụy cũng chen vào khuyên nhủ. "Đúng đó anh ơi, chọn Phượng Hoàng đi, Phượng Hoàng đẹp nhất, nhìn vừa xinh vừa cao quý á." Thằng bé nài nỉ, trong khi Kim Lăng ở lồng bên cạnh cũng ngước mắt đầy mong chờ nhìn tôi, cố làm ra vẻ đáng thương nhất có thể. "Cậu cả Ôn à, tôi sẽ rất ngoan mà." Giọng Kim Lăng nũng nịu.

Tôi quay lại, nhìn thẳng vào mắt ông chủ Dương, rồi nhìn sang Ôn Thụy và Kim Lăng. "Tôi muốn anh ta," tôi kiên quyết lặp lại, không chút do dự. Ánh mắt tôi không dừng lại ở sự mong đợi giả tạo của Kim Lăng, mà tập trung vào sự bất khuất trong đôi mắt của người sói. Trong đám đông nhu nhược và cầu xin, sự hung dữ của hắn lại trở nên thu hút một cách kỳ lạ.

Người sói vẫn trừng mắt nhìn tôi, không một chút biểu cảm sợ hãi hay cầu xin. Trong ánh mắt hắn, tôi thấy một sự bất tuân, một ý chí kiên cường không chịu khuất phục. Có lẽ, trong con người hắn, tôi tìm thấy một phần nào đó của chính mình – một sự khinh bỉ đối với những lề lối giả tạo, một khao khát thoát khỏi những ràng buộc vô hình.

Ông chủ Dương thấy tôi kiên quyết, đành thở dài đầu hàng. Hắn biết tính tôi, một khi đã quyết định thì không ai có thể thay đổi. "Vâng vâng, nếu cậu cả Ôn đã muốn, chúng tôi sẽ làm theo." Hắn vẫy tay ra hiệu cho những người làm công mở lồng.

Khi lồng được mở, người sói không lao ra, cũng không chạy trốn. Hắn chỉ đứng đó, đôi mắt vẫn đỏ ngầu, ánh nhìn sắc lạnh quét qua tôi. Tôi bước đến gần, đưa tay chạm vào lồng. Không có sự hoảng sợ, cũng không có sự phản kháng dữ dội nào. Chỉ có một sự im lặng căng thẳng bao trùm.

Tôi không biết tại sao mình lại chọn hắn, một người thú đầy thương tích và bất kham, thay vì những sinh vật xinh đẹp, ngoan ngoãn khác. Có lẽ, tôi đã quá chán ghét sự giả tạo, sự phục tùng vô điều kiện mà mình phải chứng kiến hàng ngày trong cái gia đình này. Có lẽ, tôi muốn một cái gì đó khác biệt, một cái gì đó thách thức, một cái gì đó chân thật hơn. Tôi đã từng mắc lừa vẻ ngoài, kiếp này sẽ không bao giờ nữa.

Ngay khi người sói bước ra khỏi lồng, tôi có thể cảm nhận được một luồng năng lượng mạnh mẽ toát ra từ hắn, một sự hoang dã mà tôi chưa từng gặp ở bất kỳ người thú nào khác. Hắn không cúi đầu, không tỏ vẻ biết ơn. Hắn đứng đó, sừng sững như một bức tượng đồng, dù cơ thể đầy rẫy vết thương.

"Mang hắn về nhà," tôi ra lệnh, giọng nói của tôi vang vọng trong không gian chợ đen đầy ồn ào. Ông chủ Dương vội vàng sai người làm mang chiếc vòng cổ khắc phù hiệu của gia tộc Ôn đến, nhưng tôi gạt đi. "Không cần." Tôi nói, ánh mắt vẫn không rời khỏi người sói. Tôi không muốn giam cầm hắn bằng một chiếc vòng cổ kim loại. Tôi muốn thử xem, liệu có thứ gì khác có thể trói buộc được linh hồn hoang dã này hay không. Tôi muốn hắn đi theo tôi bằng ý chí tự do của hắn, chứ không phải vì sợ hãi hay bị ép buộc.

Trên đường về nhà, người sói đi phía sau tôi, không một lời than vãn, không một tiếng động. Hắn im lặng một cách đáng sợ, nhưng tôi có thể cảm nhận được ánh mắt hắn luôn dõi theo tôi. Đó không phải là ánh mắt của một kẻ thù, cũng không phải ánh mắt của một nô lệ. Nó là ánh mắt của một kẻ quan sát, một kẻ đang đánh giá. Hắn đang thăm dò, đang tìm hiểu tôi.

Khi về đến nhà, mẹ tôi và Ôn Thụy vẫn không ngừng hỏi tôi tại sao lại chọn một người sói dữ tợn như vậy. "Nó sẽ cắn con đấy, Quyết à," mẹ lo lắng nói. Bà không thể hiểu được sự lựa chọn của tôi. Ôn Thụy thì không ngừng so sánh với Kim Lăng, con phượng hoàng mà nó đã mua, một sinh vật kiêu sa và ngoan ngoãn. "Anh xem Kim Lăng của em ngoan chưa này, vừa đẹp vừa dễ bảo." Thằng bé khoe khoang, trong khi Kim Lăng lượn lờ bên cạnh nó, cố làm ra vẻ nhu mì nhất có thể.

Tôi chỉ mỉm cười, không giải thích gì nhiều. Tôi ra lệnh cho người làm chuẩn bị một căn phòng riêng cho người sói, và đưa cho hắn quần áo để thay. Tôi không muốn hắn sống trong chuồng, không muốn hắn bị đối xử như một con vật. Tôi muốn hắn được đối xử như một sinh vật có tri giác, dù hắn có là người thú. Hắn là một linh hồn bị giam cầm, không phải một món đồ chơi.

Những ngày đầu tiên, người sói vẫn giữ thái độ cảnh giác và hung dữ. Hắn không nói chuyện, không giao tiếp. Hắn chỉ ăn uống và luyện tập trong phòng mình. Đôi khi, tôi bắt gặp ánh mắt hắn nhìn mình, vẫn đầy nghi ngờ và thách thức. Tôi không ép buộc hắn, cũng không cố gắng làm thân. Tôi chỉ để hắn tự do trong phạm vi cho phép, quan sát hắn từ xa, chờ đợi. Tôi biết, một linh hồn kiêu ngạo như hắn cần thời gian để tin tưởng.

Dần dần, sự cảnh giác trong mắt người sói giảm bớt. Hắn bắt đầu chấp nhận sự hiện diện của tôi, mặc dù vẫn giữ khoảng cách. Tôi phát hiện ra, hắn thích những cuốn sách cổ, đặc biệt là những cuốn nói về chiến lược và lịch sử. Hắn đọc rất nhanh, và tôi có thể thấy sự thông minh lóe lên trong đôi mắt sâu thẳm của hắn. Hắn không chỉ là sức mạnh cơ bắp, hắn còn có một trí tuệ sắc bén.

Một buổi tối, khi tôi đang đọc sách trong thư phòng, người sói bước vào. Hắn không nói gì, chỉ lặng lẽ ngồi xuống đối diện tôi. Đó là lần đầu tiên hắn tự nguyện ở gần tôi lâu đến vậy. Tôi không hỏi hắn muốn gì, chỉ tiếp tục đọc. Hắn cũng không nói gì, chỉ nhìn tôi. Trong không gian tĩnh lặng, chỉ có tiếng lật sách và hơi thở đều đặn của hai chúng tôi. Đó là một khoảnh khắc của sự bình yên hiếm hoi.

"Anh không sợ tôi sao?" Hắn đột ngột hỏi, giọng nói khàn khàn, trầm thấp, phá vỡ sự tĩnh lặng.

Tôi ngước lên nhìn hắn. "Sợ gì?"

"Tôi là người sói. Tôi có thể làm anh bị thương. Tôi có thể giết anh," hắn nói, ánh mắt sắc bén, như muốn thăm dò phản ứng của tôi.

Tôi mỉm cười. "Nếu anh muốn làm thế, anh đã làm rồi." Tôi đặt cuốn sách xuống, nhìn thẳng vào mắt hắn, không một chút sợ hãi hay dao động. "Anh không giống những người thú khác." Tôi nói, giọng điệu của tôi chứa đựng sự khẳng định.

Hắn im lặng, đôi mắt vẫn nhìn tôi dò xét. Hắn dường như đang cố gắng giải mã tôi, giải mã lý do tôi lại khác biệt. "Tại sao anh lại chọn tôi?" Hắn lặp lại câu hỏi mà tôi biết hắn đã băn khoăn từ lâu.

"Anh không cầu xin," tôi đáp. "Anh không cố gắng làm hài lòng tôi. Anh chỉ là chính anh." Tôi nói ra những điều mà tôi đã nhìn thấy ở hắn, điều khiến hắn trở nên khác biệt và thu hút tôi. Trong một thế giới đầy dẫy sự giả tạo và phục tùng, sự chân thật của hắn như một ngọn hải đăng.

Đôi mắt hắn lóe lên một tia sáng kỳ lạ. Đó không phải là sự tức giận, cũng không phải sự ngạc nhiên. Đó là một sự thấu hiểu, một sự nhận ra. Hắn dường như đã tìm thấy một điều mà hắn không ngờ tới. Có lẽ, đây là lần đầu tiên có người hiểu hắn, nhìn thấy giá trị thực sự của hắn mà không bị che mắt bởi những vết thương hay bản năng hoang dã. Khoảng cách vô hình giữa chúng tôi dường như thu hẹp lại. Tôi biết, mình đã đặt đúng niềm tin.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Đang
Xem Nhiều
×