ai cũng muốn chiếm lấy tôi

Chương 2: Phượng Hoàng Hay Người Sói?


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Chiếc xe hạng sang của gia tộc Ôn lướt đi êm ru trên những con đường được trải nhựa phẳng lì, bỏ lại phía sau không khí ẩm mốc, tanh tưởi của chợ đen người thú. Dù đã thoát khỏi nơi kinh tởm ấy, trong khoang xe sang trọng, tôi vẫn cảm nhận rõ ràng sự im lặng căng như dây đàn. Lục Đình Hiên ngồi phía sau, đối diện với tôi. Hắn không nói một lời, không cử động thừa thãi, chỉ có đôi mắt sâu thẳm, vẫn còn vương vấn chút hoang dại, thỉnh thoảng lại lướt qua tôi. Đó không phải là ánh mắt dò xét như ở chợ đen nữa, mà dường như là một sự quan sát tĩnh lặng, như thể hắn đang cố gắng giải mã một điều gì đó ẩn sâu trong tôi.

Tôi biết hắn đang quan sát mình. Ký ức kiếp trước vẫn còn vẹn nguyên, những vết sẹo vô hình từ sự phản bội của Kim Lăng và Ôn Thụy vẫn nhức nhối trong tôi. Tôi đã dành mười năm cuộc đời, từng giọt máu tim quý giá của mình để nuôi dưỡng một kẻ vong ân bội nghĩa, chỉ để nhận lại cái chết thảm khốc trên bàn mổ. Kiếp này, tôi sẽ không mắc phải sai lầm tương tự. Tôi đã chọn Lục Đình Hiên, một người sói bị cả thế giới ruồng bỏ nhưng lại mang trong mình sự kiên cường và khí phách hiếm có.

"Lên xe đi." Khi tôi mở cửa xe, Lục Đình Hiên vẫn đứng sững như một bức tượng đồng.

"Thân phận ti tiện như tôi không xứng ngồi chung xe với cậu Ôn đây. Để tôi đi cùng vệ sĩ." Hắn lên tiếng, giọng trầm thấp, chứa đựng sự tự trọng và có phần ngạo mạn. Hắn vẫn chưa hoàn toàn tin tưởng, vẫn giữ khoảng cách cần thiết, như một con thú hoang vẫn cảnh giác dù đã thoát khỏi bẫy.

Tôi khẽ cười, ánh mắt đảo qua người đàn ông ấy: "Giá trị của anh mà thấp ư? Tôi đã miễn phí thuê ba năm cho lão Dương kia, giờ anh đáng giá một tỷ năm trăm triệu mà vẫn thấy mình rẻ sao?" Tôi không muốn hắn tự ti, không muốn hắn xem thường bản thân. Tôi muốn hắn hiểu được giá trị thực sự của mình, rằng hắn xứng đáng hơn bất kỳ ai. "Lên xe. Tôi không thích chờ lâu." Tôi nói thêm, giọng điệu có chút ra lệnh, nhưng trong đó ẩn chứa sự quan tâm.

Lục Đình Hiên không khách sáo, mở cửa xe ngồi xuống bên cạnh. Anh ngồi thẳng lưng như tượng đồng, dáng vẻ nghiêm trang tựa quân nhân. Ngay lúc này đã có thể nhìn thấu phong thái của vị Đại tá Lục từ Cục Tuần phòng mà hắn sẽ trở thành trong tương lai. Một khí chất lãnh đạo bẩm sinh, không cần phải cố gắng thể hiện. Tôi biết, mình đã chọn đúng người.

Khi chiếc xe bắt đầu lăn bánh, tôi liếc nhìn qua gương chiếu hậu. Ôn Thụy cũng dẫn Kim Lăng ra khỏi chợ đen. Thằng bé vẫn giữ cái vẻ mặt hớn hở, tự hào khi dắt theo con Phượng Hoàng rực rỡ kia. Kim Lăng, với bộ lông kiêu sa, đôi mắt vẫn đầy vẻ tự mãn, dường như đã quên đi tiếng roi quất hằn trên da thịt nó vài phút trước. Nó liếc nhìn tôi, ánh mắt thoáng hiện vẻ sợ hãi và uất ức khi thấy tôi đã có người sói ở bên, và không thèm nhìn lại nó. Có lẽ, nó đã nhận ra điều gì đó khác biệt trong tôi, khác với người Ôn Quyết nhu nhược của kiếp trước.

Tôi hạ cửa kính xuống một chút, quay đầu lại nhìn thẳng vào Ôn Thụy và Kim Lăng, giọng tôi lạnh băng, không chút cảm xúc: "Ôn Thụy à, Kim Lăng là người thú, không đủ tư cách ngồi xe họ Ôn. Em bảo anh ta đi bộ về đi."

Mặt Ôn Thụy trắng bệch, cứng đờ. Nó không ngờ tôi lại nói những lời như vậy, không ngờ tôi lại có thái độ lạnh lùng đến thế với Kim Lăng, sinh vật mà nó luôn miệng khen ngợi. "Anh... anh nói gì vậy?" Thằng bé lắp bắp.

"Tôi nói, Kim Lăng không xứng ngồi xe của gia tộc Ôn," tôi nhắc lại, giọng điệu vẫn không thay đổi. Tôi muốn Kim Lăng nếm trải cảm giác bị khinh miệt, bị chà đạp, cảm giác mà tôi đã từng trải qua vì nó. "Nó có thể đi bộ, hoặc em có thể tìm cho nó một phương tiện khác. Tùy em."

Kim Lăng thì đứng sững lại, đôi mắt mở to vì kinh ngạc, rồi ánh mắt chuyển sang sự căm hờn. Nó không thể chấp nhận được sự sỉ nhục này. Nó, một con phượng hoàng cao quý, lại bị bắt đi bộ? Nhưng lời tôi đã nói ra, không ai dám cãi lại, dù là Ôn Thụy hay ông chủ Dương vẫn còn đứng đó.

Chiếc xe lăn bánh, bỏ lại Ôn Thụy và Kim Lăng đang đứng chết trân. Tôi không quay đầu lại. Tôi biết, đây chỉ là khởi đầu. Cuộc đời của Kim Lăng, kiếp này, sẽ không còn được tôi nuôi dưỡng bằng máu tim, sẽ không còn được hưởng thụ sự ưu ái của tôi nữa. Nó sẽ phải tự mình đối mặt với những thử thách, những khó khăn mà nó đã gây ra cho tôi kiếp trước. Tôi muốn nó nếm trải cảm giác tuyệt vọng, cảm giác bị bỏ rơi và không có ai nâng đỡ.

Về đến dinh thự Ôn gia, sự xuất hiện của Lục Đình Hiên gây ra một làn sóng xì xào trong đám người làm. Họ đã quen với những người thú xinh đẹp, ngoan ngoãn mà gia tộc Ôn thường mua về. Một người sói toàn thân đầy vết sẹo, ánh mắt dữ tợn như Lục Đình Hiên là điều chưa từng có. Mẹ tôi và Ôn Thụy, sau khi trở về bằng xe riêng, vẫn không ngừng hỏi tôi tại sao lại chọn một người sói dữ tợn như vậy.

"Nó sẽ cắn con đấy, Quyết à," mẹ lo lắng nói, ánh mắt bà tràn đầy sự bất an khi nhìn Lục Đình Hiên. Bà không thể hiểu được sự lựa chọn của tôi, một người mẹ luôn muốn con mình được an toàn và bao quanh bởi những điều tốt đẹp nhất theo quan niệm xã hội.

Ôn Thụy thì không ngừng so sánh với Kim Lăng, con phượng hoàng mà nó đã mua, một sinh vật kiêu sa và ngoan ngoãn. "Anh xem Kim Lăng của em ngoan chưa này, vừa đẹp vừa cao quý á." Thằng bé khoe khoang, trong khi Kim Lăng lượn lờ bên cạnh nó, đôi khi còn liếc nhìn Lục Đình Hiên bằng ánh mắt khinh bỉ.

Tôi chỉ mỉm cười, không giải thích gì nhiều. Tôi không cần họ hiểu. Tôi chỉ cần biết mình đang làm gì. Tôi ra lệnh cho người làm chuẩn bị một căn phòng riêng cho người sói. "Phải là một căn phòng tiện nghi, có đủ ánh sáng và không khí. Không phải chuồng." Tôi nhấn mạnh. Tôi không muốn hắn sống trong chuồng, không muốn hắn bị đối xử như một con vật. Tôi muốn hắn được đối xử như một sinh vật có tri giác, dù hắn có là người thú. Hắn là một linh hồn bị giam cầm, không phải một món đồ chơi.

Người làm có vẻ ngạc nhiên trước yêu cầu của tôi, nhưng vẫn răm rắp nghe lời. Một căn phòng rộng rãi, có giường, bàn ghế và cửa sổ lớn nhìn ra khu vườn sau được sắp xếp cho Lục Đình Hiên. Tôi còn đích thân đưa cho hắn quần áo mới, sạch sẽ. Hắn đón lấy, ánh mắt thoáng chút bất ngờ, nhưng vẫn không nói lời nào.

Những ngày đầu tiên Lục Đình Hiên sống trong dinh thự là những ngày im lặng. Hắn vẫn giữ thái độ cảnh giác và hung dữ, như một con thú hoang vừa được đưa về từ rừng sâu. Hắn không nói chuyện, không giao tiếp với bất kỳ ai, kể cả tôi. Hắn chỉ ăn uống những thức ăn được mang đến, và dành phần lớn thời gian luyện tập trong phòng mình. Tôi nghe thấy tiếng hắn vận động, tiếng bước chân mạnh mẽ và những âm thanh gầm gừ nhẹ khi hắn tập luyện.

Đôi khi, tôi bắt gặp ánh mắt hắn nhìn mình. Ánh mắt đó vẫn đầy nghi ngờ và thách thức, như một con sói đang quan sát con mồi, nhưng cũng chứa đựng một sự tò mò. Tôi không ép buộc hắn, cũng không cố gắng làm thân. Tôi chỉ để hắn tự do trong phạm vi cho phép của dinh thự, không giam cầm hắn. Tôi hiểu, một linh hồn kiêu ngạo như hắn cần thời gian để tin tưởng, cần không gian để tự do.

Tôi thường xuyên lướt qua phòng hắn, không phải để kiểm tra, mà để quan sát. Tôi nhận thấy sự thông minh và khao khát tri thức của hắn. Hắn dành hàng giờ liền để đọc sách, đặc biệt là những cuốn sách về chiến lược quân sự, lịch sử, và triết học mà tôi đã sai người mang đến cho hắn. Hắn đọc rất nhanh, và tôi có thể thấy sự thông minh lóe lên trong đôi mắt sâu thẳm của hắn. Hắn không chỉ là sức mạnh cơ bắp, hắn còn có một trí tuệ sắc bén. Điều này càng củng cố niềm tin của tôi vào sự lựa chọn của mình. Hắn không phải một con vật vô tri, hắn là một chiến binh, một nhà tư tưởng bị giam cầm trong thân xác người thú.

Dần dần, sự cảnh giác trong mắt người sói giảm bớt. Hắn bắt đầu chấp nhận sự hiện diện của tôi, mặc dù vẫn giữ khoảng cách vật lý. Tôi nhận thấy hắn không còn thu mình trong phòng nữa. Hắn bắt đầu đi lại trong khuôn viên dinh thự, khám phá thư viện, và đôi khi, tôi bắt gặp hắn đứng lặng lẽ ở góc vườn, ngắm nhìn bầu trời đêm. Có vẻ như, hắn đang dần tìm lại sự bình yên trong tâm hồn.

Một buổi tối, khi tôi đang đọc sách trong thư phòng, tiếng cửa khẽ mở. Lục Đình Hiên bước vào. Hắn không nói gì, chỉ lặng lẽ đi đến chiếc ghế đối diện bàn làm việc của tôi, rồi ngồi xuống. Đó là lần đầu tiên hắn tự nguyện ở gần tôi lâu đến vậy, không có mục đích cụ thể nào ngoài việc ở đó. Tôi không hỏi hắn muốn gì, chỉ tiếp tục đọc sách, cố gắng giữ vẻ bình thản, dù trong lòng tôi đang dâng lên một cảm giác kỳ lạ. Hắn cũng không nói gì, chỉ nhìn tôi. Trong không gian tĩnh lặng, chỉ có tiếng lật sách và hơi thở đều đặn của hai chúng tôi. Đó là một khoảnh khắc của sự bình yên hiếm hoi, một sự kết nối không lời.

"Anh không sợ tôi sao?" Hắn đột ngột hỏi, giọng nói khàn khàn, trầm thấp, phá vỡ sự tĩnh lặng. Câu hỏi của hắn như một lưỡi dao sắc bén, muốn cắt xuyên qua lớp vỏ bọc bình thản của tôi.

Tôi ngước lên nhìn hắn. "Sợ gì?" Tôi không chớp mắt, đối diện với ánh nhìn sắc lạnh của hắn.

"Tôi là người sói. Tôi có thể làm anh bị thương. Tôi có thể giết anh," hắn nói, ánh mắt sắc bén, như muốn thăm dò phản ứng của tôi, muốn xem liệu tôi có bất kỳ sự sợ hãi nào ẩn giấu bên trong hay không.

Tôi mỉm cười nhẹ nhàng. "Nếu anh muốn làm thế, anh đã làm rồi." Tôi đặt cuốn sách xuống, nhìn thẳng vào mắt hắn, không một chút sợ hãi hay dao động. Tôi nói ra sự thật hiển nhiên, rằng hắn có thừa sức mạnh để làm điều đó, nhưng hắn đã không làm. Điều đó chứng tỏ hắn không phải là một con thú hoang vô tri, mà là một sinh vật có tri giác, có suy nghĩ. "Anh không giống những người thú khác." Tôi nói, giọng điệu của tôi chứa đựng sự khẳng định. Hắn là độc nhất vô nhị.

Hắn im lặng, đôi mắt vẫn nhìn tôi dò xét, như đang cố gắng giải mã tôi, giải mã lý do tôi lại khác biệt, tại sao tôi lại nhìn hắn bằng ánh mắt khác với những kẻ đã giam cầm hắn. Rồi hắn lại hỏi, câu hỏi mà tôi biết hắn đã băn khoăn từ rất lâu, câu hỏi quan trọng nhất trong tâm trí hắn: "Tại sao anh lại chọn tôi?"

Tôi đáp, giọng điệu bình thản nhưng chứa đựng sự chân thành: "Anh không cầu xin. Anh không cố gắng làm hài lòng tôi. Anh chỉ là chính anh." Tôi nói ra những điều mà tôi đã nhìn thấy ở hắn, điều khiến hắn trở nên khác biệt và thu hút tôi. Trong một thế giới đầy dẫy sự giả tạo và phục tùng, sự chân thật, sự bất khuất của hắn như một ngọn hải đăng.

Đôi mắt hắn lóe lên một tia sáng kỳ lạ. Đó không phải là sự tức giận, cũng không phải sự ngạc nhiên. Đó là một sự thấu hiểu, một sự nhận ra. Hắn dường như đã tìm thấy một điều mà hắn không ngờ tới, một điều mà hắn đã khao khát từ rất lâu: sự chấp nhận. Có lẽ, đây là lần đầu tiên có người hiểu hắn, nhìn thấy giá trị thực sự của hắn mà không bị che mắt bởi những vết thương hay bản năng hoang dã. Khoảng cách vô hình giữa chúng tôi dường như thu hẹp lại. Tôi biết, mình đã đặt đúng niềm tin. Lục Đình Hiên không chỉ là một người sói lạnh lùng. Hắn là một linh hồn bị tổn thương, một chiến binh bị lãng quên, và giờ đây, hắn đã tìm thấy một nơi mà hắn có thể là chính mình.

Sự tin tưởng, dù chỉ mới là chồi non, đã bắt đầu nảy nở giữa chúng tôi. Tôi biết, đây là khởi đầu cho một hành trình dài.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Đang
Xem Nhiều
×