Những cải cách của tôi, dưới sự hỗ trợ đắc lực của Lục Đình Hiên, đã và đang mang lại những thay đổi rõ rệt cho gia tộc Ôn. Từ một tập đoàn kinh doanh có phần mục ruỗng, thiếu minh bạch, Ôn gia dần trở nên mạnh mẽ và uy tín hơn. Quyền lực của tôi trong gia tộc được củng cố vững chắc, và ngay cả những kẻ từng phản đối kịch liệt nhất cũng phải thừa nhận hiệu quả của các quyết sách mà tôi đưa ra, dù trong lòng vẫn còn ấm ức. Lục Đình Hiên, từ một "người thú dữ tợn" trong mắt mọi người, đã trở thành "cố vấn của cậu cả Ôn," một vị trí không chính thức nhưng mang trọng lượng ngang hàng với những quản sự cấp cao nhất.
Tuy nhiên, cuộc sống của một người thừa kế gia tộc lớn như Ôn gia chưa bao giờ là yên bình tuyệt đối. Những thay đổi tôi mang lại, dù tích cực, cũng không thể hoàn toàn xóa bỏ những lề thói cũ rích, đặc biệt là những ràng buộc về mặt hôn nhân và dòng dõi. Một buổi sáng, khi tôi đang xem xét báo cáo tài chính của một dự án mới, cha tôi bước vào thư phòng, nét mặt ông trang trọng và có phần căng thẳng.
"Quyết, ta có chuyện muốn nói với con," cha tôi lên tiếng, giọng ông có chút khác lạ so với mọi ngày.
Tôi đặt bút xuống, ngẩng đầu nhìn ông. "Vâng, thưa cha."
Cha tôi đi đến bên cửa sổ, nhìn ra khu vườn, nơi ánh nắng ban mai đang nhảy múa trên tán lá xanh. "Con cũng không còn nhỏ nữa. Đã đến lúc con phải nghĩ đến chuyện lập gia đình, ổn định cuộc sống."
Tôi khẽ cau mày. Điều này không hề bất ngờ, nhưng tôi vẫn không khỏi cảm thấy khó chịu. "Cha, con nghĩ bây giờ không phải là lúc. Con còn nhiều việc phải làm cho gia tộc. Những cải cách đang diễn ra, con cần tập trung vào đó."
Cha tôi quay lại nhìn tôi, ánh mắt ông nghiêm nghị. "Đừng ngụy biện, Quyết. Việc gia tộc là một chuyện, việc nối dõi tông đường lại là một chuyện khác. Một gia tộc lớn như chúng ta cần có người thừa kế chính thức, sớm ngày càng tốt. Hơn nữa, đây không chỉ là chuyện cá nhân của con."
Ông ngừng lại, hít một hơi thật sâu. "Ta đã bàn bạc với Hầu tước Thẩm và phu nhân. Con sẽ kết hôn với tiểu thư Thẩm Tinh Nguyệt."
Nghe cái tên đó, tôi thoáng giật mình. Thẩm Tinh Nguyệt, tiểu thư của gia tộc Thẩm, một trong những gia tộc quyền lực nhất Liên minh, nắm giữ vị trí chủ chốt trong ngành tài chính và quân sự. Cô ta được mệnh danh là "viên ngọc quý của Thẩm gia," xinh đẹp, thông minh, tài giỏi, và hoàn hảo về mọi mặt theo tiêu chuẩn xã hội. Một cuộc hôn nhân hoàn hảo, không thể chê vào đâu được, nhưng lại khiến trái tim tôi đóng băng.
"Cha... con không nghĩ vậy." Tôi cố gắng tìm từ. Tôi chưa từng gặp Thẩm Tinh Nguyệt, và tôi cũng chẳng có tình cảm gì với cô ta. Hơn nữa, trái tim tôi, dù không nói ra, đã dần hướng về một người khác.
Cha tôi cắt ngang lời tôi. "Không nghĩ? Con không nghĩ được gì cả! Đây là một cuộc hôn nhân chính trị, Quyết! Nó sẽ củng cố vị thế của gia tộc Ôn, mở rộng mạng lưới ảnh hưởng của chúng ta. Hầu tước Thẩm là một người có quyền lực, mối quan hệ này sẽ mang lại vô số lợi ích cho chúng ta, cho con!" Giọng ông cao lên, lộ rõ sự tức giận. "Con nghĩ con có quyền từ chối sao? Đây là trách nhiệm của một người thừa kế, Quyết!"
Lời của cha tôi như một gông cùm vô hình siết chặt lấy tôi. Trách nhiệm, đó là cái cớ mà mọi gia tộc lớn đều dùng để ràng buộc con cái họ vào những cuộc hôn nhân không tình yêu. Tôi đã vượt qua được cái bóng của Kim Lăng và Ôn Thụy trong kiếp trước, đã tự do lựa chọn con đường của mình trong việc điều hành gia tộc, nhưng giờ đây, một lần nữa, tôi lại bị đặt vào một khuôn khổ mà tôi không muốn. Sự bất ổn, một cảm giác tù túng, dâng lên trong lòng tôi.
Tôi biết mình không thể dễ dàng từ chối. Cha tôi là một người bảo thủ, và gia tộc Thẩm là một thế lực mà Ôn gia không thể dễ dàng đối đầu. Hủy bỏ hôn ước này sẽ gây ra một cơn chấn động lớn, có thể ảnh hưởng đến vị thế của gia tộc Ôn, thậm chí là phá vỡ những kế hoạch cải cách mà tôi đang dày công xây dựng.
Từ ngày cha tôi thông báo về cuộc hôn ước, tôi trở nên trầm tư hơn hẳn. Nụ cười trên môi tôi cũng ít xuất hiện. Tôi vẫn làm việc chăm chỉ, nhưng trong ánh mắt tôi luôn có một nỗi u uẩn, một sự nặng trĩu khó tả.
Lục Đình Hiên, người luôn tinh ý và nhạy cảm, dường như cảm nhận được sự bất ổn trong lòng tôi. Hắn không nói gì, không hỏi han, nhưng tôi nhận thấy hắn lặng lẽ đi theo tôi nhiều hơn. Khi tôi làm việc trong thư phòng, hắn sẽ ngồi ở góc, đọc sách, nhưng tôi biết ánh mắt hắn vẫn luôn dõi theo tôi. Khi tôi đi dạo trong vườn để tìm kiếm sự tĩnh lặng, hắn sẽ xuất hiện, bước đi cách tôi vài bước chân, như một cái bóng bảo vệ. Ánh mắt hắn trở nên u uẩn hơn, pha lẫn sự lo lắng và một nỗi buồn khó gọi tên. Hắn không cần tôi nói, hắn đã cảm nhận được những gì đang diễn ra trong tâm hồn tôi. Hắn đã từng trải qua cảm giác mất tự do, bị ràng buộc, nên hắn hiểu nỗi đau của tôi.
Một buổi tối, chỉ còn vài ngày nữa là đến lễ đính hôn. Tôi ngồi trong thư phòng, nhìn ra ngoài cửa sổ. Ánh trăng lạnh lẽo chiếu rọi qua khung cửa, vẽ nên những vệt sáng bạc trên sàn nhà. Lòng tôi nặng trĩu, những suy nghĩ về cuộc hôn nhân sắp tới, về trách nhiệm gia tộc và sự mất tự do cứ luẩn quẩn trong đầu. Tôi không muốn sống một cuộc đời bị sắp đặt, nhưng tôi cũng không muốn làm liên lụy đến gia tộc, không muốn những nỗ lực của mình bị đổ sông đổ biển.
Tiếng cửa khẽ mở. Lục Đình Hiên bước vào, im lặng như một bóng ma. Hắn ngồi xuống chiếc ghế đối diện tôi, như thường lệ. Hắn nhìn tôi, ánh mắt hắn như đang xuyên thấu tâm can tôi, đọc được mọi suy nghĩ đang giày vò tôi.
"Anh không muốn," hắn đột ngột nói, giọng hắn khẽ khàng nhưng lại đầy chắc chắn, như thể hắn vừa đọc được suy nghĩ của tôi.
Tôi quay sang nhìn hắn, ánh mắt tôi chạm vào ánh mắt hắn. "Đúng vậy," tôi đáp, giọng tôi cũng khẽ khàng, như một lời thú nhận thầm kín. "Tôi không muốn."
"Vậy tại sao anh lại làm?" Hắn hỏi, giọng điệu hắn không phán xét, chỉ đơn thuần là một câu hỏi.
"Trách nhiệm," tôi đáp, giọng tôi đầy mệt mỏi. "Là người thừa kế của gia tộc Ôn, tôi không có quyền lựa chọn." Tôi nói ra điều đó, nhưng trong lòng lại cảm thấy một sự chua xót, một sự bất lực.
Lục Đình Hiên im lặng một lúc lâu. Hắn nhìn tôi, ánh mắt hắn vẫn giữ sự thấu hiểu. Rồi hắn đứng dậy, bước đến gần tôi. Hắn đưa tay ra, nhẹ nhàng, nhưng đầy kiên định, chạm vào khuôn mặt tôi. Ngón tay hắn lạnh lẽo, nhưng ánh mắt hắn lại đầy sự ấm áp, một sự ấm áp mà tôi chưa từng nhận được từ bất cứ ai khác, kể cả từ cha mẹ mình. Sự chạm nhẹ đó như một dòng điện chạy dọc cơ thể tôi, đánh thức những cảm xúc sâu thẳm nhất.
"Anh không phải là nô lệ," hắn nói, giọng hắn trầm thấp, vang vọng trong không gian tĩnh lặng của thư phòng. "Anh có quyền lựa chọn."
Những lời nói của hắn như một tia sét đánh thẳng vào tâm trí tôi, xé toạc màn sương mù của sự ràng buộc. Tôi không phải là nô lệ. Ba từ đó, giản dị mà mạnh mẽ, đã đánh thức một phần nào đó trong tôi mà tôi đã chôn vùi bấy lâu. Tôi đã từng bị mắc kẹt trong những định kiến xã hội, trong cái gọi là "trách nhiệm", nhưng hắn, một người từng là nô lệ, lại đang nhắc nhở tôi về quyền tự do của chính mình. Tôi đã chiến đấu cho tự do của người thú, vậy tại sao tôi lại tự giam cầm chính mình?
Trái tim tôi đập mạnh. Đó là lần đầu tiên hắn chạm vào tôi một cách thân mật đến vậy, lần đầu tiên hắn nói những lời như vậy, những lời không chỉ an ủi mà còn thức tỉnh. Tôi cảm thấy một sự rung động kỳ lạ, một sự kết nối sâu sắc mà tôi chưa từng trải qua với bất kỳ ai, kể cả với Kim Lăng kiếp trước. Lời nói của hắn không phải là lời an ủi sáo rỗng, mà là một lời tuyên bố về quyền làm chủ cuộc đời mình.
Tôi nhìn vào mắt hắn, đôi mắt sâu thẳm và kiên định. Trong khoảnh khắc đó, tôi thấy một tình yêu không lời, một sự thấu hiểu tuyệt đối. Hắn không chỉ muốn tôi hạnh phúc, hắn muốn tôi tự do. Hắn không muốn tôi lặp lại sai lầm của những kẻ đã sống một cuộc đời bị sắp đặt, những kẻ đã đánh mất chính mình vì những danh vọng phù phiếm.
Đêm đó, tôi đã đưa ra một quyết định. Một quyết định sẽ thay đổi cuộc đời tôi mãi mãi. Tôi không thể cứ tiếp tục sống một cuộc sống mà mình không muốn, không thể kết hôn với một người mà mình không yêu. Cuộc hôn nhân chính trị này, dù có vẻ hoàn hảo đến đâu, cũng chỉ là một cái lồng son. Tôi đã chiến đấu để giải phóng những người thú, và giờ là lúc tôi phải giải phóng chính mình.
Tôi đã trải qua một kiếp sống bị phản bội, bị tước đoạt mọi thứ vì sự mù quáng. Kiếp này, tôi sẽ không để mình bị điều khiển bởi bất kỳ ai, bởi bất kỳ ràng buộc vô hình nào nữa. Tôi đã có Lục Đình Hiên ở bên, một người hiểu tôi, chấp nhận tôi, và luôn muốn tôi được tự do. Đó là điều quý giá hơn bất kỳ cuộc hôn nhân chính trị nào, hơn bất kỳ địa vị xã hội nào.
Sáng hôm sau, dinh thự Ôn gia chìm trong không khí căng thẳng. Cha mẹ tôi đã chuẩn bị mọi thứ cho lễ đính hôn, những món quà đắt giá, những lời mời trang trọng đã được gửi đi. Thế nhưng, tôi đã làm một việc mà không ai có thể ngờ tới.
Tôi đã hủy bỏ hôn ước.
Quyết định của tôi gây ra một cơn chấn động lớn trong gia tộc. Cha tôi giận đến mức mặt ông tím lại, ném vỡ chiếc bình cổ yêu quý. Mẹ tôi thì khóc lóc thảm thiết, cho rằng tôi đã hủy hoại danh tiếng của gia tộc, đã làm mất mặt họ trước Hầu tước Thẩm và toàn bộ giới thượng lưu. Ôn Thụy thì hoang mang tột độ, hắn không thể hiểu được tại sao tôi lại làm một việc "điên rồ" như vậy, phá bỏ một cuộc hôn nhân có lợi đến thế.
"Mày bị gã người sói đó mê hoặc rồi! Nó muốn hủy hoại mày, hủy hoại gia tộc chúng ta!" Cha tôi gào lên, chỉ tay vào Lục Đình Hiên đang đứng im lặng phía sau tôi.
Lục Đình Hiên vẫn giữ vẻ mặt điềm tĩnh, đôi mắt hắn không hề dao động trước những lời lăng mạ. Hắn chỉ đứng đó, như một bức tường thành vững chắc, che chở cho tôi khỏi cơn thịnh nộ của gia đình.
"Con không bị ai mê hoặc cả, thưa cha," tôi nói, giọng tôi kiên định, không chút run rẩy. "Con chỉ đang làm điều con tin là đúng. Con không thể kết hôn với một người con không yêu, không thể sống một cuộc đời không phải của mình. Trách nhiệm của con là đưa gia tộc đi lên, không phải là làm một con rối trong tay bất kỳ ai."
Cha tôi tức giận đến mức không nói nên lời. Mẹ tôi ngất xỉu, và Ôn Thụy thì không ngừng chửi rủa tôi. Nhưng tôi không hối hận. Tôi biết mình đã làm đúng. Tôi đã chọn tự do, chọn hạnh phúc, và chọn Lục Đình Hiên.
Kể từ ngày đó, tôi và Lục Đình Hiên đã cùng nhau đối mặt với mọi khó khăn. Gia tộc Thẩm tỏ rõ thái độ bất mãn, rút lui khỏi một số dự án hợp tác với Ôn gia, gây ra những tổn thất không nhỏ. Các gia tộc khác cũng bắt đầu nhìn Ôn gia với ánh mắt nghi ngờ, thậm chí có phần khinh thường. Nhưng chúng tôi không lùi bước. Chúng tôi cùng nhau xây dựng một cuộc sống mới, không còn bị ràng buộc bởi những định kiến và luật lệ của xã hội.
Tôi tiếp tục đẩy mạnh các cải cách trong gia tộc, mở rộng tầm nhìn, và tập trung vào việc đấu tranh cho quyền lợi của người thú. Với sự hỗ trợ của Lục Đình Hiên, tôi đã bắt đầu thiết lập một mạng lưới thông tin tình báo riêng, thu thập bằng chứng về những hoạt động bất hợp pháp của Vương Gia Khiêm và các tổ chức buôn bán người thú.
Lục Đình Hiên không còn là người thú bị giam cầm, và tôi không còn là người thừa kế bị ràng buộc. Chúng tôi là hai linh hồn tự do, tìm thấy nhau giữa thế giới đầy rẫy sự trói buộc. Chúng tôi đã chứng minh rằng, tình yêu và sự tự do không bị giới hạn bởi chủng tộc hay địa vị, mà nó được tìm thấy trong sự thấu hiểu và chấp nhận nhau. Và trong vòng tay của người sói lạnh lùng ấy, tôi đã tìm thấy một mái ấm đích thực, một nơi mà tôi có thể là chính mình, một nơi mà tôi thực sự thuộc về.