ai cũng muốn chiếm lấy tôi

Chương 4: Sẹo Cũ Và Giấc Mộng Mới


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Những ngày sau đó, không khí trong thư phòng trở nên ấm cúng hơn, như được sưởi ấm bởi ngọn lửa của sự tin tưởng dần nhen nhóm. Lục Đình Hiên vẫn duy trì vẻ trầm tĩnh vốn có, nhưng ánh mắt hắn, khi nhìn tôi, đã không còn sự đề phòng hay thăm dò. Thay vào đó là một sự điềm tĩnh, đôi khi là một thoáng suy tư sâu xa. Hắn dành phần lớn thời gian trong thư viện của Ôn gia, say mê với những cuốn sách cổ, đặc biệt là những binh thư và sử ký về các cuộc chiến tranh và chính trị. Hắn đọc rất nhanh, và tôi nhận thấy những cử chỉ của hắn khi lật trang sách, khi trầm ngâm, đều toát lên một khí chất khác hẳn một "người thú".

Một buổi chiều mưa tầm tã, tiếng mưa rơi lộp bộp trên mái ngói tạo nên một bản nhạc buồn bã. Tôi ngồi trong thư phòng, nhâm nhi tách trà nóng, ánh mắt dõi ra ngoài cửa sổ, nơi những giọt mưa giăng mắc như một tấm màn bạc. Lục Đình Hiên, như thường lệ, đang ngồi đối diện tôi, tay cầm một cuốn binh thư cũ kỹ. Không gian yên tĩnh đến lạ, chỉ có tiếng mưa và tiếng lật sách khẽ khàng.

"Những vết sẹo trên người anh... chúng từ đâu mà có?" Tôi đột nhiên hỏi, phá vỡ sự im lặng. Đây là điều tôi đã muốn hỏi từ lâu, những dấu vết ngang dọc trên cơ thể hắn, ẩn hiện dưới lớp áo sơ mi mỏng, luôn gợi lên một sự tò mò đau đáu trong lòng tôi. Chúng không giống những vết thương do bị ngược đãi thông thường, mà là những vết sẹo của những trận chiến khốc liệt, của sinh tử cận kề.

Lục Đình Hiên khẽ ngừng đọc, ngón tay thon dài miết nhẹ lên trang sách đã ố vàng. Hắn ngẩng đầu lên, ánh mắt hắn chạm vào mắt tôi, sâu thẳm như một vực thẳm không đáy, chứa đựng bao nhiêu câu chuyện chưa kể. "Chúng... là những dấu vết của một quá khứ không đáng để nhắc lại," hắn nói, giọng hắn trầm khàn, như tiếng gió thoảng qua từ một nơi xa xôi.

"Nhưng tôi muốn nghe," tôi kiên định. Tôi biết hắn không muốn nói, nhưng tôi muốn hiểu hắn hơn, muốn chạm đến phần sâu thẳm nhất trong linh hồn hắn. "Nếu anh không muốn giấu tôi, hãy kể cho tôi nghe."

Hắn im lặng một lúc lâu, ánh mắt hắn nhìn xa xăm, như đang hồi tưởng lại những hình ảnh đã chôn vùi trong ký ức. "Tôi tên là Lục Đình Hiên," hắn bắt đầu, giọng hắn trầm xuống, mỗi từ như được khắc vào không khí. "Trước khi bị biến thành người sói, tôi là một chiến binh. Tôi đã chiến đấu trên nhiều chiến trường, từ những cuộc xung đột biên giới nhỏ lẻ đến những trận đánh quy mô lớn bảo vệ lãnh thổ."

Hắn nhếch môi, một nụ cười nhạt nhẽo hiện lên trên khuôn mặt đầy sẹo. "Những vết sẹo này... là bằng chứng cho những trận đánh ấy. Mỗi vết sẹo đều kể một câu chuyện về máu, về lửa, và về sự sống sót." Hắn đưa tay chạm vào một vết sẹo dài trên cánh tay, nơi da thịt bị xé toạc một cách dã man. "Đây là vết chém từ một tên yêu thú khi tôi cố thủ ở Vực Phong. Chúng tôi đã bị bao vây suốt ba ngày ba đêm, lương thực cạn kiệt, binh lính thương vong vô số. Tôi đã phải dùng chính thân mình để làm lá chắn, bảo vệ những người lính cuối cùng."

Tôi lắng nghe hắn, trái tim tôi như thắt lại. Tôi đã hình dung ra cảnh tượng đó: một chiến binh đơn độc đứng vững giữa biển lửa, chống lại những kẻ thù hùng mạnh, bảo vệ những người yếu thế hơn. Đó không phải là một người thú bị ngược đãi, mà là một anh hùng bị lãng quên.

"Vậy anh đã bị biến thành người sói như thế nào?" Tôi hỏi, giọng tôi khẽ run rẩy.

Ánh mắt Lục Đình Hiên trở nên lạnh lẽo, một sự phẫn nộ thầm kín dâng lên trong đôi mắt hắn. "Phản bội," hắn nói, chỉ một từ đơn giản, nhưng lại chứa đựng bao nhiêu cay đắng và uất hận. "Trong một trận chiến cuối cùng, chúng tôi đã gần chiến thắng. Nhưng một kẻ... một kẻ mà tôi đã tin tưởng như anh em ruột thịt... đã đâm sau lưng tôi." Giọng hắn nghẹn lại, một nỗi đau không thể diễn tả bằng lời. "Hắn đã bán đứng tôi cho bọn người thú, cho những kẻ chuyên nghiên cứu và biến đổi con người thành quái vật. Hắn muốn cướp công của tôi, muốn chiếm lấy địa vị của tôi."

Hắn kể về quá trình bị biến đổi, về những thí nghiệm tàn khốc, về nỗi đau đớn khi cơ thể mình bị xé nát, biến dạng, và rồi hóa thành một sinh vật mà hắn từng chiến đấu. Hắn nói về những ngày tháng bị giam cầm trong bóng tối, trong những chiếc lồng chật hẹp, mất đi nhân tính, mất đi tự do, mất đi tất cả.

"Tôi đã thề rằng, nếu có ngày tôi thoát khỏi địa ngục đó, tôi sẽ tìm ra kẻ đã phản bội mình, và đòi lại tất cả những gì hắn đã cướp đi." Giọng Lục Đình Hiên vang vọng trong thư phòng, đầy rẫy sự căm phẫn và quyết tâm. "Hắn ta tên là Vương Gia Khiêm, từng là cấp dưới thân cận nhất của tôi. Sau khi phản bội tôi, hắn ta đã leo lên vị trí cao, trở thành một trong những chỉ huy quân sự hàng đầu, nắm giữ nhiều quyền lực và mối quan hệ sâu rộng."

Khi hắn nhắc đến cái tên Vương Gia Khiêm, một luồng điện chạy dọc sống lưng tôi. Cái tên đó không hề xa lạ. Vương Gia Khiêm, một trong những Đại tá trẻ tuổi nhất của Cục Tuần phòng, nổi tiếng với tài năng quân sự và sự tàn nhẫn trong các chiến dịch chống lại người thú. Hắn ta được ca ngợi là anh hùng, là người đã dọn dẹp sạch sẽ các tổ chức buôn bán người thú, nhưng thực chất, hắn ta lại là kẻ đã tạo ra những con quái vật đó. Tôi đã từng nghe loáng thoáng về việc hắn ta thăng tiến quá nhanh, và có nhiều tin đồn về những hành vi tàn bạo, phi nhân tính của hắn. Nhưng tôi không ngờ, hắn ta lại là kẻ phản bội đã hủy hoại cuộc đời Lục Đình Hiên.

"Vương Gia Khiêm..." Tôi lẩm bẩm cái tên đó, một cái tên giờ đây mang một ý nghĩa hoàn toàn khác. "Hắn ta là một trong những kẻ luôn lên tiếng phản đối việc cải thiện đời sống cho người thú. Hắn ta là người đứng đầu chiến dịch truy quét các tổ chức người thú tự do, và luôn ủng hộ việc sử dụng người thú làm nô lệ."

Lục Đình Hiên gật đầu. "Hắn ta đã xây dựng đế chế của mình trên xương máu của những người vô tội, và trên sự phản bội của hắn. Hắn ta luôn giả tạo một vẻ chính trực, nhưng thực chất là một kẻ tàn ác và tham lam."

Tôi chợt nhận ra sự trùng hợp đến kinh ngạc. Những nỗ lực của tôi trong việc cải cách gia tộc Ôn, việc đấu tranh cho quyền lợi của người thú, và việc chống lại nạn buôn bán người thú – tất cả đều đi ngược lại lợi ích của Vương Gia Khiêm. Hắn ta chính là một trong những kẻ thù lớn nhất của tôi, và giờ đây, cũng là kẻ thù không đội trời chung của Lục Đình Hiên.

"Tôi hiểu rồi," tôi nói, một tia lạnh lẽo lóe lên trong mắt tôi. "Đây không chỉ là cuộc chiến của anh, Lục Đình Hiên. Đây còn là cuộc chiến của tôi."

Ánh mắt hắn nhìn tôi, một sự kinh ngạc thoáng qua, rồi nhanh chóng chuyển thành sự thấu hiểu sâu sắc. Hắn biết tôi đang nói về điều gì. Hắn biết tôi đang liên kết quá khứ của hắn với tương lai của chúng tôi.

Từ khoảnh khắc đó, Lục Đình Hiên bắt đầu kể nhiều hơn về quá khứ của mình, không chỉ về những trận chiến mà còn về những chiến lược quân sự, về cách điều hành một bộ máy khổng lồ như Cục Tuần phòng. Hắn nói về tầm nhìn của mình, về một thế giới công bằng hơn, nơi mà sức mạnh được dùng để bảo vệ kẻ yếu, chứ không phải để đàn áp. Tôi nhận ra, Lục Đình Hiên không chỉ là một người thú mạnh mẽ, hắn còn sở hữu tiềm năng lãnh đạo và trí tuệ vượt trội. Hắn là một vị Đại tá Lục thực thụ, dù hắn chưa chính thức trở thành người đó trong kiếp này.

Hắn bắt đầu giúp tôi sắp xếp lại toàn bộ hệ thống của gia tộc Ôn. Với kinh nghiệm của một cựu chỉ huy quân sự, hắn nhìn nhận mọi thứ một cách có hệ thống, logic và hiệu quả. Hắn phân tích các báo cáo tài chính, chỉ ra những lỗ hổng trong quản lý nhân sự, và đưa ra những đề xuất cải cách táo bạo mà trước đây tôi chưa từng nghĩ đến.

Chẳng hạn, hắn đề xuất việc thành lập một đội ngũ kiểm toán độc lập để giám sát tài chính, loại bỏ quyền lực tập trung vào một vài cá nhân. Hắn cũng khuyến khích việc đào tạo lại nhân sự, nâng cao năng lực và tinh thần trách nhiệm. Hắn thậm chí còn vạch ra một kế hoạch chi tiết để xây dựng lại hệ thống an ninh của các kho hàng, không chỉ để chống trộm mà còn để bảo vệ khỏi các cuộc tấn công từ bên ngoài.

"An ninh tốt không chỉ là tường cao hào sâu, mà là mạng lưới thông tin tình báo chính xác và khả năng phản ứng nhanh chóng," hắn nói, khi chúng tôi đứng trước bản đồ các kho hàng của gia tộc. "Chúng ta cần biết kẻ thù đang ở đâu, chúng muốn gì, và chúng sẽ làm gì. Sau đó, chúng ta phải phản ứng nhanh hơn chúng."

Tôi lắng nghe hắn, mỗi lời hắn nói đều là những bài học quý giá. Hắn không chỉ nói về lý thuyết, hắn nói về kinh nghiệm thực chiến, về những gì hắn đã trải qua. Tôi nhận ra, việc mình chọn Lục Đình Hiên không phải là một sự lựa chọn cảm tính, mà là một quyết định sáng suốt. Hắn chính là người tôi cần để thay đổi gia tộc Ôn, và rộng hơn là thay đổi cả thế giới này.

Dưới sự hướng dẫn của Lục Đình Hiên, tôi bắt đầu áp dụng những cải cách mạnh mẽ trong gia tộc. Tôi loại bỏ những nhân sự cũ kỹ, những kẻ đã quen với việc sống trên sự tham nhũng và lười biếng. Tôi đưa vào những người trẻ tuổi, tài năng, và đặc biệt là những người có đạo đức. Tôi thành lập các ban ngành mới, chuyên trách về việc hỗ trợ người thú, nghiên cứu về các bệnh dịch của người thú, và tìm cách hòa nhập họ vào xã hội.

Những thay đổi này không hề dễ dàng. Cha mẹ tôi và Ôn Thụy vẫn không ngừng phản đối. Họ cho rằng tôi đang đi ngược lại truyền thống, làm mất mặt gia tộc. Ôn Thụy, đặc biệt, thường xuyên tìm cách phá hoại những kế hoạch của tôi, đôi khi còn cấu kết với những kẻ cũ đã bị tôi loại bỏ để gây rối. Hắn và Kim Lăng, với vẻ ngoài kiêu sa nhưng ẩn chứa sự độc ác, luôn tìm cách bôi nhọ Lục Đình Hiên, gán ghép cho hắn những tội danh không có thật.

"Gã người sói đó chỉ muốn chiếm đoạt gia sản của anh thôi! Hắn là kẻ phản bội! Anh đừng tin hắn!" Ôn Thụy thường xuyên gào lên, cố gắng gieo rắc sự nghi ngờ vào tâm trí tôi.

Nhưng tôi không hề dao động. Tôi đã nếm trải đủ sự phản bội của Kim Lăng và Ôn Thụy trong kiếp trước. Giờ đây, tôi đã nhìn rõ bản chất của họ. Kim Lăng, dù vẫn được Ôn Thụy chăm sóc, nhưng sức khỏe của nó ngày càng suy yếu. Bộ lông rực rỡ của nó bắt đầu xơ xác, ánh mắt nó không còn vẻ kiêu ngạo mà thay vào đó là sự mệt mỏi và sợ hãi. Nó không có máu tim của tôi nuôi dưỡng, và tôi tin rằng, cái giá của sự phản bội, nó sẽ phải tự mình gánh chịu.

Trong khi đó, Lục Đình Hiên vẫn kiên định ở bên tôi. Hắn không quan tâm đến những lời đàm tiếu, những sự chỉ trích. Hắn chỉ tập trung vào việc giúp tôi xây dựng một tương lai tốt đẹp hơn. Hắn là người luôn ủng hộ tôi, luôn tin tưởng tôi, dù cả thế giới có quay lưng lại.

Một buổi tối, khi tôi đang xem xét lại kế hoạch chi tiết cho việc mở rộng dự án hỗ trợ người thú, Lục Đình Hiên bước vào. Hắn mang theo một bản báo cáo tình hình về các tổ chức buôn bán người thú, mà hắn đã tự mình điều tra.

"Bọn chúng không chỉ buôn bán người thú, mà còn thực hiện những thí nghiệm phi nhân tính trên họ," hắn nói, giọng hắn lạnh lùng, chứa đựng sự căm phẫn. "Tôi đã tìm thấy bằng chứng về một mạng lưới rộng lớn, do Vương Gia Khiêm đứng sau, chuyên cung cấp người thú cho những phòng thí nghiệm bí mật."

Tôi nắm chặt tay. Vương Gia Khiêm! Kẻ thù của Lục Đình Hiên, và giờ đây, cũng là kẻ thù chung của chúng tôi. "Chúng ta phải ngăn chặn hắn ta," tôi nói. "Không chỉ vì anh, vì tôi, mà còn vì những sinh linh vô tội đang bị hắn ta hành hạ."

Lục Đình Hiên gật đầu, ánh mắt hắn sáng rực lên. "Chúng ta sẽ làm. Và chúng ta sẽ thành công."

Tôi nhìn hắn, và trong ánh mắt hắn, tôi thấy một ngọn lửa hy vọng. Hắn không chỉ là một chiến binh dũng mãnh, một người sói mạnh mẽ, mà còn là một nhà lãnh đạo có tầm nhìn, một người có thể thay đổi cả thế giới này. Tôi biết, với Lục Đình Hiên ở bên, chúng tôi sẽ không chỉ bảo vệ được gia tộc Ôn, mà còn có thể đấu tranh cho một tương lai công bằng hơn cho tất cả mọi người, kể cả những người thú bị áp bức. Đây chính là tiềm năng mà tôi đã nhìn thấy ở hắn từ cái nhìn đầu tiên ở chợ đen, và giờ đây, nó đang dần hiện hữu một cách rõ nét nhất.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Đang
Xem Nhiều
×