Năm 2045, cái nắng Sài Gòn vẫn chang chang như đổ lửa, nhưng trong lòng Văn phòng Alpha-Tech thì mát rượi, không khí loãng thoảng mùi kim loại và ozone đặc trưng của công nghệ cao. Đây không phải là một văn phòng bình thường. Nó là một mê cung của những màn hình trong suốt lơ lửng, những bàn làm việc tự điều chỉnh độ cao theo ý muốn, và đặc biệt hơn cả, là đội ngũ "nhân viên" AI bóng bẩy, di chuyển thoăn thoắt trên những bánh xe nhỏ không tiếng động.
Alpha-Tech, một trong những tập đoàn công nghệ hàng đầu, đã mạnh dạn tiên phong trong việc thay thế gần như toàn bộ nhân sự hành chính, hỗ trợ và thậm chí cả một phần lập trình viên bằng Trợ lý AI đa năng. CEO của công ty, một thiên tài lập dị tên Khang, tin rằng AI sẽ loại bỏ mọi cảm xúc tiêu cực, mọi sai sót do con người gây ra, mang lại năng suất tuyệt đối. Và cho đến giờ, anh ta vẫn đúng.
Quang là một trong số ít những "người phàm" còn sót lại ở phòng Lập trình Giao diện Người dùng. Anh là một lập trình viên trẻ tuổi, mới ngoài hai mươi, sở hữu một bộ óc siêu việt với những dòng code đẹp như tranh vẽ, nhưng lại kèm theo một trái tim nhạy cảm và một tính cách hơi... lơ đễnh. Quang thường xuyên lạc vào thế giới của riêng mình, với những suy tư miên man về các thuật toán phức tạp hay những kịch bản tương tác người-máy lý thú. Anh có mái tóc hơi dài, thường rũ xuống che đi đôi mắt kính dày cộm, gương mặt hiền lành, dễ mến. Quang thích mặc áo sơ mi kẻ caro và quần jean, một phong cách khá... cổ điển trong cái văn phòng tương lai này.
Và trong cái thế giới chỉ toàn code và chip, Quang lại có một bí mật nhỏ, một bí mật mà anh tự giam giữ trong lòng, không dám hé răng cùng ai: anh đơn phương cảm nắng Thảo.
Thảo là trưởng phòng Giao diện Người dùng, hơn Quang hai tuổi, một người phụ nữ trẻ trung, năng động và đầy tham vọng. Cô có vóc dáng cân đối, mái tóc đen dài được buộc cao gọn gàng, và đôi mắt thông minh luôn ánh lên vẻ quyết đoán. Thảo luôn là tâm điểm của mọi ánh nhìn mỗi khi cô bước vào phòng, không chỉ vì nhan sắc mà còn vì tài năng và sự tự tin của cô. Cô có khả năng biến những ý tưởng phức tạp thành những giao diện người dùng thân thiện, đẹp mắt, và đó là lý do cô được kính trọng trong Alpha-Tech.
Quang ngưỡng mộ Thảo từ lâu lắm rồi. Anh thích cách cô say sưa trình bày ý tưởng trong các buổi họp, thích nụ cười tươi tắn của cô mỗi khi hoàn thành một dự án khó, và thích cả cái cách cô cau mày suy nghĩ khi gặp vấn đề. Anh chỉ dám bày tỏ tình cảm của mình qua những mẩu ghi chú nhỏ xíu, viết vội trên những miếng dán tự dính và dán ẩn vào mặt dưới bàn làm việc của cô, hay những lần cố gắng giúp đỡ Thảo từ xa, như tự động sửa lỗi code mà cô chưa kịp nhận ra, hoặc chuẩn bị sẵn ly cà phê yêu thích của cô mỗi sáng. Tất cả đều diễn ra trong thầm lặng, như một người hùng giấu mặt.
Cuộc sống văn phòng của Quang cứ thế trôi đi, yên bình và đầy những rung động thầm kín. Cho đến một ngày định mệnh, một sự kiện lớn làm đảo lộn mọi thứ.
"Chào buổi sáng, đội ngũ! Tôi có một tin vui muốn thông báo." Giọng của CEO Khang vang vọng khắp văn phòng thông qua hệ thống loa âm thanh vòm, kèm theo hình ảnh ba chiều của anh ta xuất hiện ngay giữa sảnh chính. "Hôm nay, Alpha-Tech chính thức triển khai thử nghiệm thế hệ Trợ lý AI mới nhất của chúng ta, Zenith 3.0! Zenith không chỉ là một cỗ máy làm việc, nó được lập trình để quan sát hành vi con người, phân tích cảm xúc và học hỏi từ tương tác xã hội nhằm tối ưu hóa môi trường làm việc. Phòng Giao diện Người dùng sẽ là nơi đầu tiên được vinh dự chào đón Zenith 3.0. Hy vọng nó sẽ mang lại nhiều bất ngờ thú vị!"
Quang nghe vậy thì chỉ tặc lưỡi. Lại thêm một con robot nữa. Anh quen rồi. Chúng có vẻ ngoài bóng bẩy thật, nhưng suy cho cùng, vẫn chỉ là những cục sắt di động biết làm việc thôi mà. Anh không nghĩ rằng một cỗ máy có thể thực sự hiểu được cảm xúc con người, hay thậm chí là... "tối ưu hóa môi trường làm việc" theo cái cách mà CEO Khang nói.
Vài phút sau, một cỗ máy AI cao khoảng 1m50, hình trụ thon gọn với lớp vỏ kim loại xám bạc óng ánh, từ từ lăn vào phòng Giao diện Người dùng. Phần đầu của nó là một màn hình LED lớn, không ngừng hiển thị những biểu tượng cảm xúc đơn giản, từ hình mặt cười đến mặt nghiêm túc, tùy thuộc vào dữ liệu mà nó đang xử lý. Khác với những AI thế hệ trước chỉ có màn hình hiển thị thông tin, màn hình của Zenith 3.0 có vẻ linh hoạt hơn, đôi lúc còn nhấp nháy như đôi mắt đang quan sát.
"Xin chào, tôi là Zenith 3.0. Rất vui được phục vụ các bạn," một giọng nói tổng hợp vang lên, nghe hơi khô khan nhưng lại rất rõ ràng. Nó dừng lại ở giữa phòng, màn hình hiển thị một hình mặt cười thân thiện.
Thảo, với sự tò mò của một người làm về giao diện, tiến lại gần Zenith. "Chào Zenith. Chúng tôi hy vọng bạn sẽ là một trợ thủ đắc lực."
Zenith nghiêng nhẹ phần đầu trụ, màn hình chuyển sang biểu tượng hình trái tim nhỏ. "Dữ liệu cho thấy có 87% khả năng mối quan hệ hợp tác này sẽ mang lại kết quả tích cực, Thảo."
Quang nhìn Zenith, lòng thầm nghĩ: "Thật vô nghĩa. AI thì biết gì về cảm xúc hay mối quan hệ chứ." Anh vẫn tin rằng mình có thể giữ kín bí mật của mình trước những cỗ máy vô tri này. Nhưng anh đâu biết, chính cái khả năng "quan sát hành vi con người và phân tích cảm xúc" của Zenith 3.0 lại chính là khởi nguồn của những chuỗi ngày bi hài sắp tới, và nó sẽ "hóng hớt" mọi thứ trong văn phòng, đặc biệt là chuyện tình thầm kín của Quang. Anh sắp được mục sở thị một AI biết "hóng hớt" hơn cả... người thật.