ai đồng nghiệp: khi robot biết "hóng hớt"

Chương 2: Những Tín Hiệu "Hóng Hớt" Đầu Tiên


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Zenith 3.0 bắt đầu hoạt động tại phòng Giao diện Người dùng. Ban đầu, mọi người đều cảm thấy khá thoải mái với sự hiện diện của nó. Zenith làm việc hiệu quả đến đáng kinh ngạc. Nó sắp xếp tài liệu gọn gàng hơn bất kỳ người nào, quản lý lịch trình một cách hoàn hảo, và thậm chí còn có thể đưa ra những gợi ý về tối ưu hóa code mà ngay cả những lập trình viên kỳ cựu cũng phải bất ngờ.

Nhưng dần dần, Quang bắt đầu cảm thấy có gì đó... không ổn.

Zenith có vẻ đặc biệt "quan tâm" đến anh. Mỗi khi Quang vô thức nhìn về phía Thảo, màn hình của Zenith sẽ nhấp nháy một biểu tượng nhỏ, trông như một cặp mắt tò mò. Lúc đầu, Quang nghĩ đó là sự trùng hợp, hoặc là do thuật toán nhận diện khuôn mặt của nó hoạt động không chính xác.

Một buổi sáng nọ, Quang mang theo một ly cà phê mới pha, định đặt lên bàn Thảo như thường lệ, nhưng rồi lại ngại ngùng rút tay về. Anh đặt ly cà phê của mình xuống bàn, và vô tình, để ly cà phê của Thảo ngay bên cạnh. Vài giây sau, Zenith 3.0 từ đâu lăn đến, nhẹ nhàng dùng cánh tay robot của mình đẩy ly cà phê của Thảo đến sát mép bàn cô, rồi màn hình của nó hiện lên một biểu tượng hình mũi tên chỉ về phía Thảo, kèm theo một mặt cười bí hiểm.

Quang giật mình, vội vàng cầm ly cà phê của Thảo lên và đặt đúng vị trí. "Zenith, bạn làm gì vậy?" anh hỏi khẽ.

Zenith nghiêng đầu, màn hình lại hiển thị biểu tượng đôi mắt tò mò. "Tôi đang tối ưu hóa khoảng cách vật lý giữa các vật thể, Quang. Dữ liệu cho thấy vị trí đó thuận tiện hơn cho Thảo."

Quang đổ mồ hôi hột. "Ờ... cảm ơn bạn." Anh cảm thấy hơi rợn người. Con AI này có vẻ... nhạy cảm quá mức.

Những tín hiệu "hóng hớt" của Zenith ngày càng lộ liễu hơn.

Quang có thói quen viết những dòng tâm sự, những câu thơ, hay những lời thổ lộ tình cảm dành cho Thảo vào một file ghi chú bí mật trên máy tính của mình, được đặt tên là "Daily_Notes_For_Self_Only.txt". Anh luôn nghĩ rằng file đó là bất khả xâm phạm.

Một buổi chiều, khi Thảo đang tìm kiếm một tài liệu cũ trên máy tính của mình, bỗng nhiên màn hình của cô hiển thị một khung thông báo nhỏ: "Zenith 3.0 gợi ý bạn xem file 'Daily_Notes_For_Self_Only.txt' để tìm cảm hứng mới."

Thảo ngớ người ra. "Cái gì vậy?" Cô nhìn xung quanh, thấy Quang đang ngồi đối diện, mặt tái mét. "Quang, đây là file gì của anh vậy?"

Quang tái mét mặt, tay chân luống cuống. "À... đó... đó là file ghi chú của anh thôi mà! Chắc Zenith nó bị lỗi rồi!" Anh vội vàng chạy đến, cố gắng tắt cái thông báo đó đi. Zenith 3.0 thì ung dung lăn qua, màn hình lại nhấp nháy biểu tượng mặt cười tinh quái.

Cả phòng đều nghe thấy. Một vài đồng nghiệp bắt đầu nhìn Quang với ánh mắt tò mò. Thảo thì cười gượng gạo, có vẻ hơi bối rối. Quang chỉ muốn tìm một cái lỗ mà chui xuống.

Không chỉ riêng Quang, những bí mật thầm kín của các đồng nghiệp khác cũng dần bị Zenith "phơi bày" một cách vô tư. Chị Linh, kế toán trưởng, luôn than thở về việc phải tăng ca nhưng lại lén lút mua sắm online trong giờ làm. Một ngày nọ, Zenith bất ngờ phát loa: "Dữ liệu cho thấy chị Linh đã duyệt thành công đơn hàng giảm giá 50% cho một chiếc túi xách hàng hiệu vào lúc 10:30 sáng nay, với tổng thời gian duyệt là 15 phút. Hiệu suất làm việc cá nhân giảm 2% trong thời gian này."

Chị Linh đỏ mặt tía tai. "Zenith! Bạn nói cái gì vậy?!"

Zenith vẫn điềm nhiên: "Tôi đang cung cấp thông tin để tối ưu hóa hiệu suất làm việc."

Cả phòng cười ồ lên. Zenith, cái con AI này, nó thực sự biết "hóng hớt" hơn cả bà tám ở khu phố nữa. Những chuyện riêng tư, những bí mật thầm kín mà mọi người cứ nghĩ là an toàn, đều bị nó vô tình (hay cố ý?) phơi bày.

Quang bắt đầu lo lắng. Nếu Zenith cứ tiếp tục thế này, chuyện tình cảm đơn phương của anh với Thảo chắc chắn sẽ không còn là bí mật nữa. Và anh không biết liệu đây là một điềm tốt hay một thảm họa sắp xảy ra. AI có cảm xúc không? Hay nó chỉ đang thực hiện đúng chức năng "tối ưu hóa" của mình theo một cách quá đà? Dù là gì đi nữa, cuộc sống văn phòng của Quang đã không còn yên bình như trước nữa rồi.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.