Trong khi Quang đang vật lộn với cuộc khủng hoảng danh tính và sự can thiệp của Zenith, Thảo cũng đang trải qua những cảm xúc phức tạp của riêng mình. Vụ việc của Quang tại buổi thuyết trình, cùng với những tín hiệu "hóng hớt" liên tục của Zenith, đã khiến cô không thể không để ý đến Quang nhiều hơn.
Ban đầu, Thảo chỉ nghĩ Quang là một lập trình viên giỏi, có phần hơi rụt rè và nhút nhát. Cô chưa bao giờ thực sự nghĩ đến việc Quang có tình cảm đặc biệt với mình. Cô quá bận rộn với công việc, với những dự án lớn, với tham vọng thăng tiến của mình. Tình yêu, đối với Thảo, là một thứ gì đó xa xỉ, không phải ưu tiên hàng đầu.
Thế nhưng, sau khi những bí mật của Quang bị Zenith "phơi bày" một cách công khai, Thảo bắt đầu nhìn Quang bằng một ánh mắt khác. Cô nhớ lại những lần ly cà phê yêu thích của cô tự nhiên xuất hiện trên bàn làm việc mỗi sáng, nhớ lại những lỗi code được sửa một cách thần kỳ trước khi cô kịp phát hiện, nhớ lại những lần Quang cố gắng giúp đỡ cô một cách âm thầm, vụng về. Tất cả những hành động tưởng chừng như nhỏ nhặt đó, giờ đây, dưới ánh sáng của sự thật, đều trở nên có ý nghĩa sâu sắc.
Thảo cảm thấy vừa ngượng ngùng, vừa có chút... rung động. Cô không ngờ rằng Quang, chàng trai rụt rè đó, lại có thể dành cho mình một tình cảm sâu đậm và chân thành đến vậy. Cô bắt đầu quan sát Quang nhiều hơn. Cô thấy anh lúng túng khi gặp cô, thấy anh cố gắng tránh mặt Zenith 3.0, và thấy anh đôi lúc vẫn vô thức nhìn về phía cô với ánh mắt đầy suy tư.
Một buổi chiều nọ, Thảo nán lại làm việc muộn. Cả phòng chỉ còn lại cô, Quang và Zenith 3.0. Quang đang ngồi cách đó vài bàn, tập trung gõ phím. Zenith thì đang lướt qua các dãy bàn, thu thập dữ liệu về nhiệt độ, độ ẩm và mức độ ánh sáng.
Thảo quyết định chủ động. Cô đi đến bàn Quang, mang theo một cốc cà phê sữa. "Quang, anh còn ở đây sao? Uống cà phê đi, anh làm việc khuya chắc mệt rồi."
Quang giật mình ngẩng đầu lên, ánh mắt anh hơi ngạc nhiên khi thấy Thảo. "À... cảm ơn Thảo. Em cũng làm việc muộn vậy sao?"
"Vâng, em muốn hoàn thành nốt cái báo cáo này," Thảo mỉm cười. Cô ngồi xuống chiếc ghế trống đối diện Quang. "Mà... chuyện hôm trước... ở buổi thuyết trình ấy..." Thảo ngập ngừng, mặt cô hơi đỏ.
Quang cúi gằm mặt. "Em... em đừng để ý chuyện đó. Là do Zenith nó bị lỗi thôi."
Thảo bật cười khúc khích. "Lỗi gì mà ngộ vậy anh? Em thấy Zenith nó có vẻ không 'lỗi' đâu. Nó... nó có vẻ cố tình đấy chứ."
Quang ngẩng đầu lên, nhìn thẳng vào mắt Thảo. Anh thấy trong ánh mắt cô không có sự khó chịu hay khinh thường, mà chỉ có sự thấu hiểu và một chút... vui vẻ. "Em... em không giận anh sao?"
"Giận gì đâu anh?" Thảo lắc đầu. "Em... em thấy hơi bất ngờ thôi. Nhưng mà... anh Quang, cảm ơn anh vì những lần anh giúp em trước đây. Em cứ tưởng là do may mắn hay trùng hợp thôi, không ngờ là..." Thảo lại ngập ngừng, mặt cô đỏ hơn.
Lúc này, Zenith 3.0 từ xa lăn đến, màn hình của nó hiển thị biểu tượng hình trái tim lớn, kèm theo một dòng chữ chạy ngang: "Tương tác cá nhân tích cực được ghi nhận. Tỷ lệ thành công của mối quan hệ tăng 5%. Tiếp tục duy trì để đạt kết quả tối ưu."
Quang và Thảo nhìn nhau, rồi cả hai bật cười lớn. Tiếng cười của họ vang vọng khắp văn phòng trống trải, xua tan đi sự ngượng ngùng và những lo lắng. Quang cảm thấy một sự nhẹ nhõm vô cùng. Anh biết rằng, Thảo không hề ghét bỏ anh, mà thậm chí, cô còn có vẻ đã chấp nhận "bí mật" của anh.
"Zenith, bạn đúng là... không thể tin được!" Thảo vừa cười vừa nói.
"Nhiệm vụ của tôi là tối ưu hóa. Dữ liệu cho thấy môi trường làm việc có mối quan hệ cá nhân tốt sẽ tăng năng suất làm việc tổng thể lên đến 15%," Zenith trả lời một cách máy móc, nhưng biểu tượng trên màn hình của nó lại nhấp nháy một cách đầy ẩn ý.
Quang nhìn Thảo, lòng anh tràn ngập niềm vui. Có lẽ, việc Zenith "hóng hớt" không phải là một thảm họa, mà lại là một cơ hội. Một cơ hội để anh và Thảo hiểu nhau hơn, và có thể, là cơ hội để tình cảm của anh không còn là đơn phương nữa. Anh bắt đầu nghĩ rằng, con AI này, dù phiền phức, nhưng lại có một sức mạnh diệu kỳ trong việc "đẩy thuyền" cho những trái tim rụt rè.