Hồ Nhân nhìn chằm chằm vào mẩu giấy vàng, mỏng manh nhưng chứa đựng tất cả hy vọng của anh. "ĐƯỜNG LÊN."
Lan không muốn anh đi theo con đường được vạch sẵn. Cô đã dùng chính quy tắc của Kẻ Dệt Hồn, sự đối lập của "Đường Xuống" (con đường dẫn đến sự thoái hóa và hòa nhập Ý Niệm) để chỉ dẫn anh.
Anh quay lưng lại với cầu thang sắt đen dẫn xuống bóng tối, nơi Khải muốn anh đến. Anh ngẩng đầu. Phía trên anh, không gian Mê Cung Gương Chiếu mở ra như một giếng trời khổng lồ, nhưng nó bị bịt kín bởi một lớp vật chất hỗn loạn: hàng ngàn mảnh gương vỡ, sợi chỉ ký ức đứt đoạn và những mảnh vỡ kiến trúc từ Khu Vườn Hoa Hồng.
"Đường lên... phải tự mình dệt lấy," Nhân lẩm bẩm.
Anh dùng Lưỡi Cắt Định Mệnh. Chiếc lưỡi ngà voi phát sáng. Anh đưa nó vào bức tường gương phía trên. Anh không cắt xuyên qua, mà cắt đứt các mối liên kết dệt nên vật chất đó. Mỗi nhát cắt tạo ra một điểm bám vật lý, một khe nứt nhỏ mà anh có thể nắm lấy.
Đây là một cuộc leo núi nguy hiểm trong chiều kích tinh thần.
Khi anh bắt đầu leo lên, những mảnh gương vỡ bắt đầu phản chiếu những khoảnh khắc mà Khải muốn anh cảm thấy sợ hãi và hối hận nhất. Chúng không còn là những ảo ảnh lớn, mà là những lời thì thầm: "Vô dụng," "Kẻ thất bại," "Lan đang chờ một người mạnh mẽ hơn."
Nhân phớt lờ chúng, tập trung vào từng nhát cắt. Anh phải biến chiếc lưỡi cắt từ công cụ hủy diệt thành công cụ kiến tạo.
Anh leo lên khoảng ba mươi mét, không gian xung quanh anh bỗng chốc ổn định lại, tạo thành một khung cảnh quen thuộc đến rợn người: Căn hộ chung cư của họ, vào đêm cuối cùng trước khi Lan mất tích.
Lan đang đứng giữa phòng khách, ánh mắt lạnh lùng, xa cách. Chiếc vali du lịch màu xanh navy nằm dưới chân cô. Đây là một phiên bản tàn nhẫn hơn của ảo ảnh trước.
"Anh không cần phải tìm kiếm em, Nhân," cô nói, giọng cô mệt mỏi và kiệt sức. "Em không bị giam giữ. Em bỏ đi. Em mệt mỏi vì phải sống bên cạnh một người luôn bị ám ảnh bởi cái chết, bị nhốt trong quá khứ."
Ảo ảnh này mạnh hơn vì nó chạm đến nỗi sợ hãi thực tế nhất của Nhân: Sự thật rằng anh là gánh nặng của cô.
"Em đi đi," cô nói, nước mắt không rơi, khiến ảo ảnh càng trở nên đáng sợ. "Khải đã đúng. Anh không thể trở thành chỗ dựa. Chúng ta đã thất bại, Nhân. Hãy chấp nhận điều đó và từ bỏ. Ở lại đây, anh có thể dệt nên một thực tại mà anh không cần phải làm thám tử nữa."
Nhân cảm thấy những sợi chỉ vô hình của sự nghi ngờ bám vào tay chân anh, siết chặt. Anh gần như không thể cử động. Lưỡi Cắt Định Mệnh rơi xuống.
Anh nhìn vào Lan ảo ảnh. Cô đang đưa tay ra, nhưng không phải để kéo anh, mà để đẩy anh ra xa. Sự lạnh nhạt đó là quá hoàn hảo, đến mức nó trở nên sai lệch.
"Không," Nhân nghiến răng, giọng anh gần như rách ra. "Em sẽ không bao giờ làm điều đó. Chúng ta có một ký ức mà Khải không bao giờ biết."
Anh cố gắng dùng sức mạnh cuối cùng để nói. "Đêm mưa đó, năm ngoái, em đã làm vỡ chiếc cốc sứ màu xanh mà em yêu thích. Em đã khóc. Em đã nói, 'Em ghét em, vì em quá vụng về,' và em đã bắt anh hứa, dù có chuyện gì xảy ra, anh cũng phải nhặt mảnh vỡ cuối cùng và giữ nó, vì đó là mảnh ghép cuối cùng của ký ức."
Anh đưa tay vào túi áo, nơi lẽ ra là trống rỗng. Nhưng trong Mê Cung Ý Niệm, nơi Ý Niệm tạo ra vật chất, anh cảm nhận được một vật thể nhỏ, sắc nhọn. Anh rút ra: một mảnh sứ nhỏ, màu xanh lam.
"Khải chỉ dệt nên sự thật, không dệt nên sự ngu ngốc đáng yêu của em," Nhân thì thầm.
Ngay lập tức, Lan ảo ảnh co rúm lại, khuôn mặt cô méo mó trong cơn giận dữ. Căn hộ vỡ tan. Mảnh sứ xanh lam trong tay Nhân tan thành một luồng ánh sáng vàng kim, nhập vào Lưỡi Cắt Định Mệnh.
Sức mạnh của Lưỡi Cắt Định Mệnh tăng lên. Anh đã hấp thụ được Ý Niệm của sự Thật Thà và Niềm Tin trong tình yêu của họ.
Anh tiếp tục leo lên. Lần này, tốc độ nhanh hơn. Không gian Mê Cung ở tầng trên hoàn toàn khác biệt.
Anh xuyên qua một lớp gương dày đặc, giống như phá vỡ một màng pha lê, và đột ngột rơi xuống một sàn nhà bằng đá cẩm thạch đen tuyền.
Anh đã đến Tầng Vòm Ký Ức (The Vault of Memories).
Không gian này là một mái vòm khổng lồ, tối đen, nhưng lại được chiếu sáng bởi hàng nghìn chấm sáng lấp lánh như các chòm sao. Khi Nhân nhìn kỹ, anh nhận ra chúng không phải là sao, mà là hàng triệu tấm gương nhỏ xíu dệt nên mái vòm. Mỗi chấm sáng là một ký ức bị Khải thu thập, được lưu trữ và sắp xếp.
"Đây là Thư viện của Kẻ Dệt Hồn," Nhân nhận ra. Khải không chỉ thao túng, ông ta còn thu thập.
Anh nhìn xuống sàn nhà cẩm thạch. Sàn nhà là một bản đồ chi tiết của thành phố nơi họ sinh sống, nhưng các địa điểm quan trọng (năm điểm của Ngôi sao Thiên Mã) được đánh dấu bằng những vệt máu đỏ sẫm.
Anh tìm thấy một cuốn sổ tay nhỏ, được dệt từ sợi chỉ đen và dính chặt vào sàn nhà. Anh dùng Lưỡi Cắt Định Mệnh để tách nó ra.
Sổ tay Giáo phái Dệt Mệnh: Nó không phải là bản ghi chép của Khải, mà là của người tiền nhiệm của Khải. Anh lật trang cuối cùng, nơi có một sơ đồ phức tạp.
Sơ đồ vẽ một vòng tròn khép kín:
Dệt Mệnh (Kẻ Dệt Hồn)
Quan Sát (Mai)
Định Mệnh (Trịnh Uyên)
Hàng Giả (Lan)
"Hàng Giả?" Nhân cau mày. Sổ tay giải thích: "Hàng Giả là linh hồn có khả năng tự thay đổi sợi chỉ Ý Niệm của mình, chống lại sự Dệt Mệnh. Đây là thứ mà Giáo phái luôn tìm kiếm, nhưng không thể kiểm soát. Họ tin rằng linh hồn đó có thể tái tạo lại thế giới."
Lan không phải là nạn nhân mà là Mục Tiêu cuối cùng của Khải. Ông ta muốn sử dụng khả năng Tái Tạo Thế Giới của cô để tạo ra một thực tại nơi ông ta được tôn thờ.
Và ngay lúc đó, một giọng nói vang lên, lạnh lùng, sắc bén, không chút cảm xúc: "Thật đáng ngạc nhiên. Ngươi đã lên tới Tầng Bán Cầu. Nhưng đó là giới hạn."
Nhân quay lại. Đứng giữa mái vòm là một thanh niên trẻ tuổi, mặc đồng phục học sinh cấp ba, trông hoàn toàn vô hại. Cậu ta cầm một cuốn sách cũ kỹ, không phải để đọc, mà để che một nửa khuôn mặt.
Đôi mắt cậu ta không có ánh nhìn.
"Ta là Người Giữ Sổ, Bản Sao được tạo ra từ Ý Niệm của sự Trật Tự Tuyệt Đối," cậu ta nói, giọng đơn điệu. "Ngươi đã gây ra sự hỗn loạn bằng cách phá vỡ mô thức. Ngươi sẽ bị xóa."
Người Giữ Sổ giơ tay lên. Từ những cuốn sách trên giá cao, hàng ngàn sợi chỉ Ý Niệm lao thẳng vào Nhân, không phải để trói, mà để xóa bỏ anh khỏi sự tồn tại trong chiều kích này. Cuộc chiến thực sự đã bắt đầu.