Hồ Nhân bước vào Khu Vườn Hoa Hồng. Mọi thứ thay đổi đột ngột. Sự lạnh lẽo, hỗn loạn của Mê Cung biến mất, thay bằng một buổi chiều vàng dịu. Ánh sáng ấm áp như ánh hoàng hôn vĩnh cửu chiếu qua những vòm cây.
Hương thơm hoa hồng nồng nàn, ngọt ngào. Đây là bản sao hoàn hảo của khu vườn mà Lan từng mơ ước, nơi cô nói họ sẽ xây nhà sau khi anh giải nghệ. Ký ức được dệt nên chi tiết đến mức rợn người. Từng cánh hoa, từng giọt sương, đều chân thực hơn cả thực tại.
Giữa khu vườn, dưới tán cây hồng leo cổ thụ, có một chiếc ghế đá. Và trên đó, Lan đang ngồi.
Cô mặc chiếc váy trắng quen thuộc, mái tóc đen buông xõa. Cô ngẩng đầu lên, đôi mắt trong veo nhìn anh không chút giận hờn hay sợ hãi. Đây là hình ảnh Lan của mười năm trước, trước khi bi kịch xảy ra, trước khi Khải xuất hiện.
"Anh về rồi, Nhân," giọng cô dịu dàng, như tiếng chuông gió. "Em đợi anh lâu lắm. Em biết anh sẽ chọn con đường này. Lối thoát duy nhất."
Hồ Nhân đứng sững, Lưỡi Cắt Định Mệnh trong tay anh run rẩy. Hơi thở anh nghẹn lại. Anh đã nhìn thấy sự sợ hãi của Lan trong Gương Phản Chiếu Cuối Cùng, nhưng hình ảnh này lại quá hoàn hảo, quá bình yên.
"Lan..." Anh bước tới. Mỗi bước đi, anh cảm thấy sợi chỉ tội lỗi của mình bị kéo căng. "Đây không phải là em. Đây là ảo ảnh của Khải."
"Ảo ảnh là gì? Thực tại là gì?" Cô mỉm cười, nụ cười mà anh đã khao khát suốt ba năm. "Thực tại là anh phải chịu đựng nỗi đau mười năm. Là anh phải sống trong ám ảnh. Nhưng ở đây, trong chiều kích Ý Niệm này, chúng ta có thể Dệt Lại Định Mệnh."
Cô đứng dậy, bước về phía anh. "Hãy từ bỏ chiếc lưỡi cắt đó. Nó không phải là công cụ của tình yêu. Hãy ở lại đây với em. Hãy quên đi tai nạn, quên đi Khải, quên đi tất cả. Chúng ta sẽ dệt nên một chiều không gian mới, chỉ có hai ta."
Cô nắm lấy tay anh. Da thịt cô mềm mại, ấm áp. Cảm giác quen thuộc đến mức Nhân gần như gục ngã, muốn buông bỏ mọi thứ.
"Nếu anh ở lại," cô tiếp tục thủ thỉ, "tất cả những lỗi lầm của anh sẽ bị xóa sạch. Chúng ta sẽ có đứa con mà chúng ta hằng mong ước. Sẽ không còn ai phải chết vì anh nữa."
Đó là đòn tấn công chí mạng. Kẻ Dệt Hồn đang lợi dụng khao khát sâu thẳm nhất của anh.
Nhân nhắm mắt lại, cảm nhận hơi ấm từ tay cô. Nhưng có điều gì đó không đúng. Anh nhớ lại đêm Lan trao cho anh chiếc nhẫn cưới, đêm họ lập lời thề.
"Hoa hồng em thích nhất là gì, Lan?" Anh hỏi, giọng anh khàn đặc.
"Hoa hồng đỏ thẫm, Nhân," cô đáp, không chút do dự. "Loại hồng leo Đêm Phù Thuỷ, mạnh mẽ và kiêu hãnh."
"Nhưng khu vườn này..." Nhân mở mắt, nhìn quanh. Tất cả hoa hồng ở đây đều là màu trắng tinh khiết, tượng trưng cho sự thuần khiết và sự khởi đầu mới mà Khải muốn anh chấp nhận. "Lan của anh không sợ hãi và không tìm kiếm sự thuần khiết. Cô ấy thích màu đỏ của niềm đam mê và sự nổi loạn. Khu vườn này là của Khải, không phải của em."
Và một chi tiết khác: Chiếc nhẫn cưới. Lan ảo ảnh không đeo chiếc nhẫn cưới của họ.
Khi sự thật được thốt ra, nụ cười trên khuôn mặt Lan ảo ảnh bắt đầu rạn nứt.
"Không! Anh đang phá hoại hạnh phúc của chúng ta!" Giọng cô trở nên cao vút, méo mó, xen lẫn tiếng gầm gừ của Bản Sao Ý Niệm.
Hồ Nhân rút tay lại. Anh biết mình không được phép mềm lòng nữa. Anh yêu Lan, nhưng anh yêu Lan thật, người có sự phức tạp và nổi loạn.
"Anh không phá hoại," Nhân nói, nâng cao Lưỡi Cắt Định Mệnh. "Anh đang giải phóng. Em đang bị giam giữ trong ký ức của chính Khải."
Anh lao vào ảo ảnh, không chần chừ. Lưỡi Cắt Định Mệnh rạch một đường chéo qua ngực Lan Tinh Thần.
Ảo ảnh không tan biến thành sợi chỉ. Cô hóa thành một bức tượng thạch cao trắng muốt, sau đó nứt vỡ thành hàng ngàn mảnh vụn rơi xuống.
Cùng lúc đó, Khu Vườn Hoa Hồng bắt đầu sụp đổ. Bầu trời vàng nứt ra, lộ ra những mảng đen của Mê Cung thực sự. Nền đất nứt toác, và một cầu thang xoắn ốc bằng sắt đen hiện ra, dẫn xuống sâu hun hút.
Dưới chân cầu thang, Nhân nhìn thấy một vệt máu. Không phải máu thật, mà là một sợi chỉ đỏ tươi bị kéo lê, dẫn xuống bóng tối.
Và ngay trên bậc thang đầu tiên, một mẩu giấy nhỏ được dệt từ sợi chỉ vàng được đặt lại. Anh nhặt nó lên.
Chỉ có hai từ, được viết bằng nét chữ quen thuộc của Lan:
"ĐƯỜNG LÊN."
Lan muốn anh đi xuống.
Nhân nhận ra, Khải muốn anh tiếp tục hành trình trong Mê Cung theo hướng anh nghĩ là đúng. Nhưng Lan, bằng cách sử dụng chính mô thức của giáo phái (Đường lên/Đường xuống), đang cảnh báo anh: Con đường anh đang đi là sai.
Anh phải tin Lan. Anh quay lưng lại với cầu thang sắt đen và bắt đầu tìm kiếm một con đường khác, con đường dẫn Lên... lên những tấm gương trên cao, nơi Khải không ngờ tới. Anh đã phá vỡ mô thức một lần nữa.