Thám tử Kha đứng dưới ánh đèn đường vàng vọt, cảm nhận cái lạnh ẩm ướt của đêm muộn thấm vào chiếc áo khoác da cũ kỹ. Con phố Vọng Nguyệt. Cái tên nghe có vẻ thi vị, nhưng thực tế nó chỉ là một mê cung đổ nát bị mắc kẹt giữa những tòa nhà chọc trời của thành phố. Mùi rêu mốc, mùi ẩm thấp từ những bức tường đã bong tróc vữa, xen lẫn với mùi hương của nhang đèn và sự mục ruỗng của thời gian, tạo nên một thứ không khí đặc quánh, khó thở. Kha kéo vành mũ lưỡi trai xuống thấp hơn, che đi đôi mắt thâm quầng và sự mệt mỏi vô tận đã bám rễ sau nhiều năm làm việc trong đội trọng án. Anh đã quen với cái chết, với bạo lực, với sự mục nát của tâm hồn con người, nhưng Vọng Nguyệt đêm nay mang đến một cảm giác khác, một sự tĩnh lặng đến mức rợn người, như thể cả con phố đang nín thở chờ đợi một điều gì đó.
Vụ án xảy ra tại tầng ba của một căn nhà ống xây từ thời Pháp thuộc, số 13. Cầu thang gỗ ọp ẹp rên rỉ dưới mỗi bước chân, và tiếng gió luồn qua khe cửa sổ cũ tạo nên những âm thanh như tiếng khóc thút thít. Căn hộ là nơi cư ngụ tạm thời của ông Trần Đức, một nhà đầu tư bất động sản máu mặt, người đang có kế hoạch phá dỡ toàn bộ khu Vọng Nguyệt để xây dựng khu phức hợp thương mại mới. Trớ trêu thay, chính tham vọng xâm phạm vào vùng đất cổ kính này đã đưa ông ta đến cái chết.
Kha bước vào phòng ngủ, nơi ánh sáng lạnh lẽo từ đèn pháp y rọi chiếu, phơi bày hiện trường một cách tàn nhẫn. Thượng úy Bình, đồng đội của Kha, đang đứng ở góc phòng, gương mặt tái mét. "Khóa trong, Sếp ạ. Cửa chính, cửa sổ đều khóa từ bên trong. Không có dấu vết đột nhập hay xô xát. Phải dùng búa phá cửa mới vào được." Bình báo cáo, giọng nói cố giữ vẻ chuyên nghiệp nhưng không giấu nổi sự rùng mình.
Nạn nhân nằm ngửa trên sàn gỗ. Đó không phải là một xác chết thông thường. Ông Đức dường như không chảy máu, không có vết thương chí mạng nào, nhưng cơ thể ông ta khô héo đến mức kinh hoàng. Làn da nhăn nheo, sạm lại như vỏ cây khô, cơ bắp teo tóp lại chỉ trong vài giờ đồng hồ. Khuôn mặt vẫn giữ nguyên biểu cảm sợ hãi tột độ, hai mắt mở to nhìn trân trân lên trần nhà. Điều đáng sợ nhất là đôi môi ông ta hé mở, như thể đã cố gắng hét lên một lời cuối cùng nhưng chỉ kịp hít vào một hơi lạnh lẽo.
Kha quỳ xuống, đeo găng tay, kiểm tra kỹ lưỡng hiện trường. Anh là người duy nhất không thể hiện cảm xúc kinh hãi. Anh di chuyển chậm rãi, cẩn thận, như một con báo săn đang thăm dò lãnh thổ. Anh nhận thấy một chi tiết kỳ lạ: trên cổ tay và mắt cá chân của nạn nhân có những vết hằn mảnh và sâu, không phải do dây trói mà giống như những sợi rễ cây mảnh dẻ đã siết chặt. Bàn tay khô quắt của nạn nhân nắm chặt một vật gì đó: đó là một miếng ngọc bội cổ, hình mặt trăng khuyết, đã vỡ làm đôi.
Bên cạnh giường, Kha thấy một cuốn sổ tay mở. Đó là nhật ký cá nhân của ông Đức, ghi chép về những trở ngại mà ông ta gặp phải trong việc mua lại khu đất. Những dòng cuối cùng được viết bằng nét chữ run rẩy, cho thấy sự hoảng loạn tăng dần: "Họ không muốn tôi... Con phố này có mắt... Có thứ gì đó đang nhìn... Nó hút... nó hút sự sống của tôi... Vọng Nguyệt... Vọng Nguyệt..." Chữ viết kết thúc đột ngột bằng một vết mực loang lổ.
"Báo cáo khám nghiệm tử thi ban đầu nói gì?" Kha hỏi, giọng trầm và khan. Bình đáp: "Chỉ là... kiệt sức, Sếp. Nhưng không phải kiệt sức thông thường. Bác sĩ pháp y nói các chỉ số sinh hóa và năng lượng tế bào của nạn nhân thấp đến mức không thể tồn tại được. Giống như... toàn bộ sinh lực đã bị rút cạn. Họ không tìm thấy chất độc hay bệnh lý nào giải thích được tốc độ và mức độ khô héo này."
Kha đứng dậy, quay sang cửa sổ. Cửa sổ đóng chặt, chốt cài bên trong còn nguyên vẹn, phủ một lớp bụi mỏng. "Phòng khóa kín," anh lặp lại, như tự nói với chính mình. Anh bước ra ban công, nhìn xuống con phố Vọng Nguyệt tối om, chỉ lờ mờ thấy hình dáng những bức tường đá cũ kỹ và mái ngói rêu phong. Ngay đối diện, ở giữa ngã tư hẹp, là một kiến trúc cổ bằng đá đã bị bỏ hoang, trông như một miếu thờ hoặc một cánh cổng nhỏ, có chạm khắc hình mặt trăng khuyết. Tàn tích này bị bao phủ bởi những cành cây khô gầy guộc, trông giống như những cánh tay xương xẩu giơ lên trời.
Bất giác, Kha nhớ lại những câu chuyện vỉa hè mà anh nghe được từ những người lớn tuổi trong đội: truyền thuyết về "Kẻ Gặt Hái Bóng Đêm" của Vọng Nguyệt, một thực thể cổ xưa được cho là sẽ thức tỉnh mỗi khi vùng đất bị xúc phạm, chuyên hút lấy sinh khí của những kẻ xâm phạm. Anh luôn gạt bỏ những câu chuyện đó là mê tín dị đoan, nhưng hiện trường này lại làm mọi logic trinh thám sụp đổ.
Kha lấy điện thoại, gọi cho một số máy. "Tiến sĩ Thanh? Tôi có một vụ án ở Vọng Nguyệt. Tôi cần cô đến ngay. Mang theo tài liệu về... văn hóa dân gian khu vực. Đặc biệt là những truyền thuyết về... hút sinh khí." Anh ngắt máy. Lần đầu tiên sau nhiều năm, Thám tử Kha cảm thấy một sự lạnh lẽo không đến từ nhiệt độ, mà đến từ nhận thức rằng kẻ săn người lần này có lẽ không phải là người. Anh nhìn vào miếng ngọc bội vỡ trên tay, rồi nhìn ra hình mặt trăng đỏ rực như máu đang treo lơ lửng trên nền trời đô thị phía xa, cảm thấy mình vừa bước qua một cánh cửa. Ám Ảnh Phố Vọng Nguyệt đã bắt đầu.