ám ảnh phố vọng nguyệt

Chương 2: Dấu Ấn Lời Nguyền Của Thanh


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Tiến sĩ Thanh đến Vọng Nguyệt khi màn đêm đã sâu và màn sương bắt đầu kéo xuống, mang theo cái lạnh cắt da. Cô bước ra từ chiếc xe sedan màu đen, hình ảnh đối lập hoàn toàn với khung cảnh mục nát xung quanh. Thanh không giống một nhà khoa học hay một chuyên gia pháp lý thông thường. Cô mặc một chiếc áo khoác dạ dài màu than chì, mái tóc đen dài được búi gọn gàng, để lộ khuôn mặt sắc sảo và đôi mắt tĩnh lặng như hồ nước mùa thu. Cô mang theo một chiếc cặp da cổ điển, bên trong không phải dụng cụ y tế hay hồ sơ cảnh sát, mà là những cuốn sách cũ kỹ và tài liệu nghiên cứu về các tín ngưỡng và mê tín dị đoan của thành phố.

Kha đợi cô ở chân cầu thang. "Cô Thanh," anh chào, giọng nói vẫn mang âm điệu khô khan quen thuộc, nhưng có một chút gì đó gọi là kỳ vọng, hoặc có lẽ là tuyệt vọng, trong ánh mắt anh. Anh biết rõ những vụ án vượt quá giới hạn hiểu biết của khoa học hình sự, và Thanh là cầu nối duy nhất của anh đến thế giới bên kia của logic.

Thanh không nói nhiều, chỉ khẽ gật đầu đáp lại. Cô bước lên cầu thang ọp ẹp, không hề ngần ngại trước sự tồi tàn của ngôi nhà. Khi cô bước vào căn phòng số 13, nơi xác chết của ông Trần Đức đang nằm, cô dừng lại. Không phải vì kinh hãi, mà vì cô đang hấp thụ không khí. Khác với những người khác chỉ thấy cái chết, Thanh thấy sự mất mát, sự trống rỗng mang tính vật lý.

Sau khi lắng nghe báo cáo ngắn gọn của Kha về "phòng khóa kín" và hiện tượng cơ thể khô héo, Thanh quỳ xuống bên cạnh nạn nhân. Cô không vội kiểm tra vết hằn trên cổ tay hay nhìn vào khuôn mặt méo mó vì sợ hãi, mà tập trung vào bàn tay nắm chặt của ông Đức. Cô nhẹ nhàng tách những ngón tay khô quắt ra, lấy miếng ngọc bội mặt trăng khuyết đã vỡ làm đôi. Cô cầm hai mảnh ngọc lên, kiểm tra ánh sáng dưới đèn pháp y. Chất liệu ngọc đã bị phong hóa rất nhiều, nhưng trên bề mặt vẫn còn những nét chạm khắc tinh xảo, thể hiện một biểu tượng cổ xưa không có trong bất kỳ ghi chép tôn giáo chính thức nào.

"Đây là 'Nguyệt Ấn'," Thanh nói, giọng cô vang lên trầm ấm trong căn phòng lạnh lẽo. "Một loại bùa hộ mệnh cổ xưa, thường được những người sống ở ranh giới giữa hai thế giới, hay những người trông coi các khu đất linh thiêng, sử dụng. Nó đại diện cho sự cân bằng của sinh khí và bóng tối. Việc nó bị vỡ làm đôi... là một điềm báo cực kỳ xấu."

Kha nhíu mày, anh không thích sự mơ hồ này. "Tôi không cần điềm báo, Tiến sĩ. Tôi cần một hung thủ, một cách thức gây án. Ông ta đã bị hút cạn sinh lực. Cô có thể giải thích điều đó bằng hóa học hoặc vật lý không?"

Thanh đứng dậy, nhìn thẳng vào mắt Kha. "Trong trường hợp này, hóa học và vật lý của anh chỉ là một phần nhỏ của bức tranh, Thám tử. Vụ án này là một nghi lễ." Cô chỉ vào cuốn sổ tay dính mực. "Những lời ông Đức viết, những vết hằn trên cơ thể ông ta, và cả chiếc Nguyệt Ấn bị phá hủy, tất cả đều trùng khớp với một truyền thuyết cổ của khu vực này, Lời Nguyền Vọng Nguyệt."

Cô giải thích, cô đã nghiên cứu những truyền thuyết đô thị không chính thức này từ lâu. "Vọng Nguyệt không chỉ là tên một con phố. Nó là một vùng đất được cho là nơi giao thoa của các luồng năng lượng. Truyền thuyết kể rằng, để bảo vệ vùng đất này khỏi lòng tham con người, những người sáng lập đã tạo ra một thực thể bảo hộ, một loại tinh linh được gọi là Kẻ Gặt Hái Bóng Đêm. Nó không phải là một hồn ma, mà là một sức mạnh cổ xưa có khả năng rút cạn sinh lực, không phải máu hay nội tạng, mà là chính năng lượng sống của con người, biến nạn nhân thành những cái vỏ khô héo."

"Và tại sao nó thức tỉnh bây giờ?" Kha hỏi, mặc dù anh vẫn hoài nghi nhưng anh không thể bỏ qua logic đáng sợ mà Thanh đang dựng lên.

"Tham vọng của ông Trần Đức. Ông ta muốn phá hủy nơi này. Lời nguyền chỉ kích hoạt khi vùng đất cảm thấy bị đe dọa. Hơn nữa, những vết hằn trên cổ tay và mắt cá chân, anh thấy chúng giống rễ cây đúng không? Đó là dấu hiệu của sự trói buộc. Trong nghi lễ cổ, Kẻ Gặt Hái không tấn công ngay lập tức. Nó trói buộc nạn nhân vào vùng đất, khiến họ phải nhìn thấy sự thật về tội lỗi của mình trước khi sự sống bị rút cạn. Nó là sự trừng phạt mang tính nghi thức." Thanh khẳng định, giọng cô lạnh lùng và chắc chắn.

Thượng úy Bình nghe thấy vậy thì tái mặt, run rẩy lùi lại. "Chúng ta đang nói về cái gì vậy? Ma quỷ sao? Sếp, chúng ta nên mời các chuyên gia tâm lý vào cuộc."

"Chuyên gia tâm lý sẽ nói ông Đức tự dọa mình đến chết," Kha bác bỏ, ánh mắt vẫn hướng về phía Thanh. "Nhưng làm sao một kẻ bị tự dọa đến chết lại có thể khiến cửa khóa từ bên trong mà không có dấu vết?"

Thanh mỉm cười một cách u ám. "Đó là điểm mấu chốt. Nếu đó là một kẻ giết người bình thường lợi dụng truyền thuyết, hắn phải có cách khóa cửa. Nếu đó là thực thể siêu nhiên, cửa khóa chỉ là một trò đùa, một sự phô trương sức mạnh." Cô bước tới bệ cửa sổ, nơi Kha đã kiểm tra. Bụi trên chốt cài vẫn còn nguyên. Cô dùng một chiếc khăn tay lụa nhẹ nhàng lau sạch một góc kính. "Anh đã thấy tàn tích miếu thờ đối diện rồi chứ?"

Kha gật đầu. "Có chạm khắc mặt trăng khuyết."

"Chính xác. Đó là trung tâm năng lượng của khu vực. Tôi cần anh đi cùng tôi đến đó. Những gì ông Đức đã trải qua chỉ là khởi đầu. Nếu lời nguyền đã được kích hoạt, nó sẽ không dừng lại ở một người. Đặc biệt là những người có liên quan đến công ty bất động sản của ông Đức hoặc những người đã giúp ông ta phá hủy khu phố."

Kha nhìn Bình, ra hiệu cho đội pháp y tiếp tục công việc của họ. "Đi thôi, Tiến sĩ Thanh. Nhưng nếu tôi thấy một vật thể bay không xác định, tôi sẽ không ngần ngại bắn."

"Anh sẽ không thấy vật thể bay nào đâu, Thám tử," Thanh đáp, thu lại chiếc Nguyệt Ấn bị vỡ vào túi da của mình. "Chỉ là bóng tối, và những bí mật đã bị chôn vùi quá lâu."

Họ rời căn hộ và đi bộ dọc theo con phố Vọng Nguyệt tối om, hướng về phía tàn tích miếu thờ. Khi họ đến gần, Kha nhận thấy chi tiết mà anh đã bỏ sót trước đó: trên cánh cổng đá mục nát, bên dưới hình mặt trăng khuyết, có một ký hiệu được khắc rất mới, không hề bị rêu phong che phủ. Đó là hình ảnh một cái cây khô héo với những sợi rễ vươn ra, trông giống hệt những vết hằn trên cổ tay nạn nhân Trần Đức. Ký hiệu đó được vẽ bằng một chất lỏng sẫm màu, gần như đen tuyền, có mùi tanh hôi của đất ẩm và một chút mùi kim loại mơ hồ. Thanh chạm nhẹ vào ký hiệu bằng đầu ngón tay, cảm nhận một luồng lạnh lẽo chạy dọc cánh tay cô. Cô nhìn lên bầu trời, nơi mặt trăng đỏ như máu đang lặn dần, và thì thầm: "Kẻ Gặt Hái đã thực sự đặt dấu ấn. Vụ án thứ hai sắp xảy ra." Kha đứng sững lại, bàn tay nắm chặt khẩu súng đã lên đạn bên trong áo khoác, nhận ra đây không chỉ là một vụ án, mà là một cuộc săn lùng. Cuộc chiến giữa logic và truyền thuyết đã chính thức bắt đầu, và họ đang ở ngay giữa tâm bão.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×