ám ảnh phố vọng nguyệt

Chương 8: Bình Minh Trên Đất Chết Và Lời Thú Tội


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Mặt trời bắt đầu ló dạng, nhuộm một màu cam máu lên làn sương mỏng manh bao phủ Phố Vọng Nguyệt. Ánh sáng đầu tiên của bình minh không còn sự thù địch lạnh lẽo như ánh trăng mà họ đã quen thuộc, thay vào đó là sự mệt mỏi và ảm đạm. Thám tử Kha và Tiến sĩ Thanh trèo ra khỏi Lỗ Hổng, cả hai đều kiệt sức, quần áo dính đầy bùn đất và mồ hôi. Hậu quả của cuộc chiến không nằm ở những vết thương thể xác, mà là sự cạn kiệt tinh thần sau khi đối mặt trực tiếp với nỗi phẫn nộ cổ xưa.

Thượng úy Bình đứng chờ ngay bên ngoài khu tàn tích, bao quanh bởi một đội cảnh sát và xe tuần tra. Khu vực đã được phong tỏa từ khi Kha và Thanh quyết định hành động. Bình không nói gì, chỉ nhìn chằm chằm vào hai người, đôi mắt ông lộ rõ sự bối rối và ngờ vực. Mặc dù ông đã chứng kiến sự việc ngoài tầm hiểu biết khoa học xảy ra với hai nạn nhân trước, nhưng những gì Kha và Thanh vừa làm vẫn nằm ngoài khuôn khổ luật pháp và logic.

"Hai người... đã tìm thấy gì dưới đó?" Bình hỏi, giọng ông khàn đi vì thức trắng đêm.

Kha không thể đưa ra câu trả lời hợp lý. Anh chỉ rút khẩu súng rỗng ra, ném nó xuống đất, rồi chỉ vào Nguyệt Ấn trong tay Thanh. "Một vật hiến tế. Lời nguyền đã được vô hiệu hóa. Ba vụ án mạng đã kết thúc."

Thanh, mặc dù mệt mỏi, vẫn giữ được sự bình tĩnh chuyên nghiệp. Cô đưa Nguyệt Ấn cho Bình. "Đây là bằng chứng khảo cổ quan trọng, Thượng úy. Một hệ thống phòng thủ tâm linh cổ xưa. Chúng tôi đã xử lý nguồn gốc của sự nhiễu loạn. Vụ án hình sự ban đầu có thể được khép lại bằng lời thú tội của nạn nhân cuối cùng."

Bình nhíu mày, nhưng ông hiểu rằng, dù lý do là gì, sự tàn sát đã chấm dứt. Vụ án này đã gây áp lực quá lớn lên sở cảnh sát. Ông quyết định tin vào phần "khảo cổ" và "lời thú tội" mà Thanh đề nghị. Ông cho người phong tỏa khu vực Lỗ Hổng để phục vụ cho công tác "điều tra khảo cổ mở rộng."

Họ rời khỏi Phố Vọng Nguyệt. Khi chiếc xe cảnh sát đưa Kha và Thanh ra khỏi con phố, Kha nhìn lại. Anh cảm thấy như có một gánh nặng vừa được trút bỏ, không chỉ là áp lực vụ án, mà là sự dằn vặt cá nhân. Khoảnh khắc Kẻ Gặt Hái Bóng Đêm tấn công tâm trí anh bằng hình ảnh em gái đã mất không còn mang lại nỗi đau nhói nữa. Sự phẫn nộ của Kẻ Gặt Hái đã làm nổi bật sự hối hận của anh, nhưng việc anh vượt qua nó để bảo vệ Thanh đã mang lại một sự chuộc lỗi vô hình.

"Anh đã đối diện với nó," Thanh nói, giọng cô nhỏ nhẹ, không nhìn Kha. "Với nỗi sợ hãi lớn nhất của anh. Kẻ Gặt Hái không chỉ là một thợ săn, nó là một chiếc gương phản chiếu. Nó khai thác sự yếu đuối của con người."

Kha gật đầu, lần đầu tiên sau nhiều năm, anh cảm thấy mình có thể thở được. "Cô đã cứu tôi, Tiến sĩ. Hai lần. Cảm ơn cô."

"Chúng ta đã giúp nhau," Thanh đáp. Cô quay sang, đưa lại cho Kha chiếc Nguyệt Ấn đã được gói cẩn thận. "Nó không nên nằm trong tay tôi hay cảnh sát. Nó là của Vọng Nguyệt. Và tôi nghĩ, anh là người bảo vệ tốt nhất."

Sau khi trở về thành phố, Kha và Bình trực tiếp đến bệnh viện để lấy lời khai của Lộc. Lộc, giờ đã hoàn toàn tỉnh táo và không còn bị ám ảnh, đã sụp đổ và thú nhận toàn bộ sự thật. Hắn thú nhận cách hắn và Tấn đã hợp tác với Trần Đức để thao túng luật pháp, đẩy gia đình những người dân nghèo phải rời khỏi đất đai tổ tiên. Quan trọng hơn, hắn thú nhận việc Tấn đã tìm thấy và cố gắng bán Nguyệt Ấn, hành động đã đánh thức Lời Nguyền. Lời thú tội của Lộc không chỉ khép lại vụ án mạng mà còn làm sáng tỏ tội lỗi "Địa" và "Nhân" đã kích hoạt Cây Trừng Phạt.

Bình thở dài, nhận thấy rằng vụ án đã chuyển từ "kinh dị siêu nhiên" thành "phá án tham nhũng". Ông có đủ bằng chứng để bắt đầu một cuộc điều tra rộng hơn về các giao dịch đất đai mờ ám tại Phố Vọng Nguyệt. Trần Đức, mặc dù đã chết, vẫn bị truy tố về mặt danh dự.

Tuy nhiên, sự thật về Lời Nguyền và Kẻ Gặt Hái Bóng Đêm vẫn là bí mật giữa Kha và Thanh.

Một tuần sau, Phố Vọng Nguyệt trở thành tâm điểm của dư luận. Công trình xây dựng bị đình chỉ hoàn toàn sau khi chính quyền công bố phát hiện một "di tích lịch sử và khảo cổ quan trọng" tại khu vực miếu thờ đổ nát. Khu vực Lỗ Hổng và bệ đá cổ được niêm phong dưới sự giám sát của Thanh, người được chỉ định làm chuyên gia giám sát.

Nhưng cuộc chiến thực sự chỉ mới bắt đầu.

Trong một cuộc họp báo cấp cao về dự án phát triển đô thị Vọng Nguyệt, một nhân vật mới xuất hiện: ông Quyết, Chủ tịch tập đoàn Địa Ốc Hùng Mạnh, đơn vị tài trợ chính cho dự án. Quyết là một người đàn ông trung niên với vẻ ngoài lịch thiệp nhưng ánh mắt sắc như dao. Ông Quyết không hề tỏ ra thất vọng trước việc dự án bị đình chỉ, thay vào đó, ông mỉm cười lạnh lùng trước ống kính.

"Chúng tôi hoan nghênh những phát hiện lịch sử," ông Quyết tuyên bố. "Tuy nhiên, những giá trị phát triển kinh tế của Vọng Nguyệt là không thể phủ nhận. Chúng tôi sẽ hợp tác với chính quyền để 'chuyển dời' di tích này đến một địa điểm thích hợp hơn, và tiếp tục dự án đúng tiến độ. Bất cứ ai cản trở sự phát triển của thành phố đều là cản trở sự thịnh vượng."

Lời nói của ông Quyết như một lời đe dọa ngầm. Kha, người đang theo dõi cuộc họp báo trên TV trong văn phòng nhỏ của mình, cảm thấy lạnh sống lưng. Kẻ Gặt Hái Bóng Đêm đã bị vô hiệu hóa, nhưng một con quỷ mới, một con quỷ được tạo ra từ lòng tham và quyền lực đô thị, đã xuất hiện. Quyết không hề sợ hãi những hồn ma; hắn chỉ sợ mất tiền.

Kha biết rằng Nguyệt Ấn đã bảo vệ Vọng Nguyệt khỏi Lời Nguyền, nhưng nó không thể bảo vệ mảnh đất này khỏi Quyết. Cuộc phá án trinh thám giờ đây đã chuyển sang một mặt trận mới: một cuộc chiến giữa công lý và quyền lực, giữa sự thật tâm linh và sự thao túng tài chính, nơi Kha sẽ phải dùng trí tuệ và kinh nghiệm của một thám tử tư để lật đổ một tập đoàn hùng mạnh. Anh nhìn Nguyệt Ấn đặt trên bàn làm việc, nó vẫn tĩnh lặng và lạnh lẽo. Anh biết anh cần Thanh, không phải với tư cách nhà nghiên cứu tâm linh, mà là chuyên gia về những bí ẩn và lịch sử của vùng đất này. Sợi dây liên kết Kha với Vọng Nguyệt, và với quá khứ của chính anh, vẫn chưa thể cắt đứt.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×