Bóng tối cô đặc trong góc hang động nhanh chóng hình thành Kẻ Gặt Hái Bóng Đêm. Hình dáng cao lớn, gầy guộc của nó không phải là ảo ảnh mà là một thực thể vật lý được tạo nên từ năng lượng âm và những sợi rễ khô. Đôi mắt đỏ rực của nó là điểm tập trung duy nhất của ánh sáng trong không gian chật hẹp, lạnh lẽo. Thanh và Kha đứng sát vào nhau, ánh đèn lồng dầu của Thanh dường như trở nên yếu ớt và vô dụng.
Kẻ Gặt Hái không gào thét, nó phát ra một tiếng rít sâu thẳm, kéo dài, như tiếng cọ xát của đá và xương. Ngay lập tức, những sợi rễ cây đen bao quanh bệ đá và lan ra khắp vách hang bắt đầu chuyển động, chúng bò lổm ngổm trên nền đất bùn lầy như những con rắn bị bỏ đói, hướng thẳng về phía hai người.
"Bảo vệ bệ đá!" Thanh hét lên, giọng cô đầy kiên quyết. Cô ném một nhúm bột thảo mộc khô vào ngọn đèn lồng. Lửa bùng lên, kèm theo một làn khói trắng có mùi hương cay nồng. Làn khói này lan tỏa, tạo thành một rào cản mỏng manh nhưng hữu hiệu. Những sợi rễ chạm vào làn khói co rúm lại, như bị bỏng, tạo ra tiếng xèo xèo ghê rợn.
Kha nhanh chóng rút súng, nhưng anh biết súng đạn là vô nghĩa. Anh không nhằm vào hình dạng bóng tối, mà nhằm vào bệ đá, nơi mà những sợi rễ đang tụ lại mạnh mẽ nhất. Nếu anh có thể làm phân tâm Kẻ Gặt Hái, Thanh sẽ có cơ hội hành động. Anh bắn hai phát vào tảng đá cạnh bệ thờ. Tiếng súng chát chúa vang dội trong hang động, tạo ra tiếng vọng điên cuồng. Mặc dù không gây sát thương, nhưng nó đã làm Kẻ Gặt Hái khựng lại một giây, ánh mắt đỏ rực của nó chuyển sang Kha.
Ngay lúc đó, Kha cảm thấy đầu óc mình như bị xé toạc. Hàng trăm giọng nói thì thầm xông vào tâm trí anh. Không phải tiếng hò hét, mà là những lời cáo buộc. "Anh đã thất bại. Anh không cứu được cô ấy. Anh đã để cô ấy chết. Mọi tội lỗi của Vọng Nguyệt này đều là do anh không ngăn chặn được." Kha khuỵu xuống, hình ảnh người em gái đã mất hiện về rõ ràng, đau đớn, y như sự thật. Anh buông khẩu súng, cả cơ thể run rẩy vì tội lỗi và nỗi hối hận mà anh đã chôn giấu bao lâu nay.
"Thám tử Kha! Đừng nghe nó! Nó đang dùng nỗi sợ hãi của anh!" Giọng Thanh sắc lạnh kéo Kha trở về thực tại. Thanh đã quỳ gối bên cạnh bệ đá, lấy Nguyệt Ấn từ túi vải ra. Cô đặt vòng ngọc hoàn chỉnh lên đỉnh búp bê đất sét bị trói.
Kẻ Gặt Hái, bị kích động bởi hành động của Thanh, bỏ qua Kha và lao thẳng về phía cô. Tốc độ của nó kinh hoàng, chỉ là một cái bóng lao đi, nhưng Kha kịp nhận ra nguy hiểm tột độ. Anh cố gắng đứng dậy, nhưng cơ thể anh nặng nề như bị xiềng xích.
Tuy nhiên, khi Nguyệt Ấn chạm vào vật hiến tế, một luồng ánh sáng trắng sữa đột ngột bùng lên từ bệ đá, bao phủ toàn bộ cơ thể búp bê. Ánh sáng này không ấm áp, nó sắc lạnh như băng, nhưng nó có tác dụng rõ rệt lên Kẻ Gặt Hái Bóng Đêm. Khi cái bóng chạm vào rìa ánh sáng, nó phát ra một tiếng rít đau đớn, và cơ thể nó tan rã một phần, lùi lại trong đau đớn.
Thanh lợi dụng khoảnh khắc đó. "Nguyệt Ấn phong ấn Kẻ Gặt Hái vào vật hiến tế. Nó không thể lại gần vật hiến tế khi Nguyệt Ấn đang phát huy tác dụng. Đây là cơ hội duy nhất của chúng ta!"
Cô quay sang Kha, ánh mắt cô đầy vẻ van xin. "Anh phải giữ vững tinh thần, Thám tử. Nỗi đau khổ của Kẻ Gặt Hái rất mạnh, nhưng anh phải mạnh mẽ hơn. Hãy bảo vệ lối vào, tôi cần thời gian để vô hiệu hóa búp bê đất sét."
Kha gật đầu, cố gắng đẩy lùi hình ảnh kinh hoàng trong đầu. Anh nhặt khẩu súng, nhắm vào những sợi rễ cố gắng vượt qua hàng rào khói trắng. Anh bắt đầu bắn, không phải để giết, mà để cắt đứt những sợi rễ vật chất đó, tạo ra một rào chắn lửa. Mùi thuốc súng và khói thơm của thảo mộc lẫn vào nhau trong hang động.
Trong khi Kha chiến đấu, Thanh tập trung vào búp bê đất sét. Cô nhận ra rằng vật hiến tế này không chỉ bị trói bằng dây gai, mà còn bị khắc những lời nguyền bằng một loại chất liệu màu đỏ sậm, có lẽ là máu đã khô. Khuôn mặt méo mó của búp bê đầy bi thương và phẫn uất.
"Linh hồn bị giam cầm trong sự phẫn nộ," Thanh lẩm bẩm. Cô lấy con dao găm khắc cổ, bắt đầu cẩn thận cắt từng sợi dây gai. Công việc này đòi hỏi sự chính xác tuyệt đối, vì bất kỳ sự sơ suất nào cũng có thể khiến năng lượng phẫn nộ bùng phát.
Trong lúc Thanh đang cắt dây, Kẻ Gặt Hái đã tìm ra cách phá vỡ rào chắn khói. Nó không tấn công trực diện nữa, mà dùng những sợi rễ to hơn, bám vào trần hang, tạo ra những đợt rung chuyển mạnh mẽ, làm đá vụn rơi xuống. Mạng lưới rễ cây đen lan ra, bắt đầu bao vây họ từ trên cao.
Kha bắn hết đạn. Anh ném khẩu súng đi, nắm lấy một tảng đá vụn. Anh dùng sức mạnh tuyệt vọng của mình, ném tảng đá vào những sợi rễ to nhất đang chực chờ nuốt chửng Thanh. "Nhanh lên, Tiến sĩ! Tôi không giữ được lâu nữa!"
Thanh cuối cùng cũng cắt đứt sợi dây gai cuối cùng. Ngay khi sợi dây rơi xuống đất, búp bê đất sét bỗng run rẩy dữ dội. Khuôn mặt méo mó của nó dường như dịu lại một chút, nhưng Nguyệt Ấn trên đỉnh nó lại phát ra ánh sáng chói lòa, báo hiệu sự giải phóng sắp xảy ra.
"Vẫn chưa xong!" Thanh hét lên, giọng cô căng thẳng tột độ. "Vật hiến tế đã được giải thoát khỏi sự ràng buộc vật chất, nhưng vẫn còn lời nguyền trên cơ thể nó!"
Cô dùng con dao khắc một ký hiệu đơn giản lên Nguyệt Ấn, rồi dùng bột thảo mộc rắc lên búp bê đất sét. "Cây Trừng Phạt cần được xoa dịu, không phải bị hủy diệt! Chúng ta phải trả lại sự bình yên cho linh hồn này!"
Khi bột thảo mộc chạm vào vật hiến tế, một làn khói màu tím sẫm bốc lên. Kẻ Gặt Hái Bóng Đêm gầm lên một tiếng đau đớn kinh hoàng, không phải của sự giận dữ mà là của sự giải thoát không mong muốn. Hình dạng bóng tối của nó bắt đầu bị kéo ngược lại về phía búp bê đất sét. Cả hang động rung chuyển dữ dội. Kha nhìn thấy những sợi rễ đen co rút lại, như thể chúng đang bị rút về nguồn gốc.
Thanh nắm lấy Nguyệt Ấn, rút nó ra khỏi vật hiến tế. Ngay lập tức, Kẻ Gặt Hái, giờ chỉ còn là một cái bóng mỏng manh, bị hút hoàn toàn vào búp bê đất sét, biến nó trở lại thành một vật thể đất sét thông thường, nằm yên trên bệ đá. Hàng ngàn giọng nói im bặt. Sự lạnh lẽo và mùi tanh trong hang động cũng tan biến, thay vào đó là một sự yên bình kỳ lạ.
"Xong rồi," Thanh thở dốc, kiệt sức. Cô nhìn búp bê đất sét giờ đã sạch sẽ, không còn lời nguyền, nằm tĩnh lặng trên bệ đá. "Lời Nguyền đã được vô hiệu hóa. Nó sẽ không thể hoạt động như một công cụ săn mồi nữa."
Kha buông tảng đá trong tay, cả người dựa vào vách hang, mồ hôi ướt đẫm lưng áo. Họ đã chiến thắng, nhưng anh biết, câu chuyện về Phố Vọng Nguyệt vẫn chưa kết thúc.