ám ảnh thung lũng sương

Chương 1: Thị Trấn Phù Sinh và Hộp Sắt Cũ


trướcsau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Chiếc xe tải nhỏ chở đồ đạc cũ kỹ của An Việt trườn qua cổng vòm đá rêu phong, chính thức đưa anh vào Thị Trấn Phù Sinh. Không phải là một nơi hẻo lánh theo nghĩa tiêu cực; Phù Sinh nằm lọt thỏm giữa những rặng núi mờ sương, biệt lập hoàn toàn với thế giới bên ngoài, nhưng lại mang vẻ giàu có, kín tiếng của giới thượng lưu. Nơi này được biết đến như một thánh địa chữa lành, một nơi mà tỷ lệ tội phạm bằng không, nơi mà sự hoàn hảo được duy trì bằng một sức mạnh gần như siêu nhiên. Nhưng đối với An Việt, người vừa trải qua vụ án Thẩm Băng tan nát, Phù Sinh là nơi ẩn náu cuối cùng, nơi anh hy vọng có thể chôn vùi danh tiếng nhà văn trinh thám đã từng lừng lẫy, cùng với những cơn ác mộng về quá khứ.

Sương mù là chiếc khăn choàng vĩnh cửu của thị trấn, chúng ôm ấp mọi con phố lát đá cổ kính, mọi biệt thự đá xám mang kiến trúc châu Âu cũ kỹ, khiến ánh sáng mặt trời lúc nào cũng có vẻ nhợt nhạt và yếu ớt. Ở trung tâm thị trấn, sừng sững Tháp Đồng Hồ Phù Sinh, công trình cao nhất, cổ xưa nhất, với chiếc đồng hồ chỉ có kim giờ và kim phút, không có kim giây, như thể thời gian ở đây không cần phải gấp gáp.

An Việt nhận chìa khóa căn nhà thuê từ bà Trân, một người phụ nữ lớn tuổi với mái tóc bạc tết gọn, đôi mắt cười hiền từ nhưng lại mang một vẻ lạnh lùng khó tả. Bà Trân nói giọng nhẹ nhàng, nhưng lời nói lại chứa đựng những quy tắc ngầm nghiêm ngặt. Bà dành nửa tiếng để liệt kê các điều lệ "vì sự bình yên chung": không ồn ào sau chín giờ tối, không được hỏi thăm quá mức về quá khứ của bất kỳ ai, và quan trọng nhất, không được chạm vào khu rừng phía sau thị trấn. "Mọi người ở đây đều biết rõ về nhau, An Việt ạ," bà Trân kết thúc với nụ cười thân thiện quá mức, "chúng tôi là một gia đình lớn, và chúng tôi luôn giúp đỡ những thành viên mới." An Việt cảm thấy như mình không phải đang thuê nhà, mà là đang bị đánh giá để được nhận vào một giáo phái. Sự thân thiện này ngột ngạt hơn bất kỳ sự thù địch nào anh từng gặp.

Căn nhà của An Việt là một căn biệt thự nhỏ nằm ở rìa thị trấn, bao quanh bởi những cây thường xuân già nua. Không gian bên trong tĩnh lặng đến mức anh có thể nghe thấy tiếng tim mình đập. Sau khi sắp xếp sơ qua vài cuốn sách và chiếc máy đánh chữ cũ, An Việt bắt đầu công việc dọn dẹp để xua đi cảm giác trống rỗng. Anh cố gắng lờ đi cảm giác bị theo dõi, cảm giác lạnh lẽo chạy dọc sống lưng mỗi khi anh nhìn ra ngoài cửa sổ, nơi sương mù dường như đang ngưng đọng lại và nhìn chằm chằm vào anh.

Khi đang kê lại chiếc tủ quần áo bằng gỗ sồi nặng nề trong căn phòng áp mái, chân An Việt vô tình dẫm phải một điểm lún bất thường dưới sàn. Anh dùng xà beng nạy tấm ván sàn mục nát lên. Bên dưới, không phải đất hay cát, mà là một khoang rỗng nhỏ, và nằm gọn trong đó là một chiếc hộp sắt cũ kỹ, rỉ sét, được khóa bằng một ổ khóa đồng đã hoen ố. Cảm giác của một nhà điều tra đã trỗi dậy, thay thế sự mệt mỏi của một nhà văn thất bại.

An Việt phải dùng hết sức mới bẻ được ổ khóa. Bên trong hộp không phải là vàng bạc hay châu báu, mà là một tập tài liệu được sắp xếp gọn gàng. Chúng là những mẩu báo cắt dán từ hai mươi năm trước, tất cả đều nói về một vụ mất tích duy nhất: Hạ Vi, cô gái trẻ được miêu tả là "linh hồn của thị trấn", biến mất vào đêm Lễ Hội Thắp Sáng Phù Sinh. Điều kỳ lạ là không có bất kỳ thông tin nào về việc tìm kiếm hay điều tra, tất cả chỉ là những dòng tin ngắn gọn, lạnh lùng, rồi im bặt. Dường như thị trấn này đã đồng lòng xóa bỏ sự tồn tại của cô ấy.

Dưới cùng của hộp, An Việt tìm thấy một cuốn nhật ký nhỏ, bìa da đã bong tróc. Chỉ có vài trang cuối cùng còn nguyên vẹn, được viết bằng một nét chữ run rẩy, vội vã. Anh đọc to những dòng chữ được viết bằng than chì:

“...không phải tai nạn, không phải bỏ đi. Tôi thấy ánh mắt đó. Họ đến vì ánh sáng. Tháp Đồng Hồ... nó đang nhìn... nó đang chờ. Hãy chạy đi! Đêm nay... Sương Mù Đến. Cô ấy sẽ không bao giờ trở lại. Họ sẽ dùng cô ấy để... đổi lấy sự phồn thịnh.”

Dòng cuối cùng gạch chân bằng một nét mạnh mẽ, gần như làm rách trang giấy: “Ánh Mắt Của Tháp Đồng Hồ.”

An Việt ngước nhìn qua cửa sổ áp mái. Dưới bầu trời xám xịt, Tháp Đồng Hồ Phù Sinh sừng sững, hai mặt đồng hồ bằng vàng lấp lánh như đôi mắt lạnh lùng, dường như đang dõi theo mọi chuyển động của anh. Chiếc kim giờ và kim phút của nó vừa nhích qua một vạch mới.

Bí mật 20 năm tuổi này, được chôn vùi dưới sàn nhà cũ kỹ, đã kéo An Việt ra khỏi sự an toàn giả tạo. Anh đã đến Phù Sinh để tìm kiếm sự bình yên, nhưng những gì anh tìm thấy là một vụ án bế tắc, một bí ẩn kinh dị thách thức mọi logic trinh thám của anh. Anh đặt cuốn nhật ký xuống, nhận ra rằng Thị Trấn Phù Sinh không phải là nơi để chữa lành. Đó là một chiếc bẫy được ngụy trang hoàn hảo, và anh vừa tự nguyện bước vào.


trướcsau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×