Ánh sáng ban mai yếu ớt lọt qua cửa sổ áp mái, nhưng đối với An Việt, đêm qua dài như một cuốn tiểu thuyết trinh thám dày. Anh đã dành cả đêm để sắp xếp, phân tích mọi mảnh vụn thông tin trong chiếc hộp sắt cũ. Những mẩu báo cắt dán không cung cấp gì ngoài tên nạn nhân—Hạ Vi—và ngày biến mất, nhưng chính sự thiếu vắng chi tiết lại là bằng chứng tố cáo lớn nhất. Một thị trấn hoàn hảo không thể để một vụ mất tích hoàn toàn không có lời giải thích công khai. Bản thân sự im lặng đã là câu trả lời. Chiếc nhật ký với dòng chữ run rẩy, đặc biệt là cụm từ “Ánh Mắt Của Tháp Đồng Hồ”, ám ảnh anh. Đó là nỗi sợ nguyên thủy, không phải một manh mối logic, nhưng lại là chất xúc tác mạnh mẽ nhất.
An Việt, sau nhiều năm chôn mình dưới lớp vỏ của một nhà văn thất bại, cảm thấy dòng máu thám tử lạnh lùng trong mình bắt đầu sôi lên trở lại. Anh quyết định bắt đầu điều tra bằng con đường chính thức, dù biết rõ kết quả. Anh đi bộ đến đồn cảnh sát Phù Sinh, một tòa nhà nhỏ nằm khuất sau quảng trường trung tâm. Sương mù sáng sớm bám chặt lấy anh, tạo ra một lớp màn ẩm ướt và cô lập.
Cảnh sát trưởng Hoàng là một người đàn ông trung niên, vóc dáng to lớn, gương mặt phúc hậu, đang nhâm nhi cà phê trong văn phòng sạch sẽ đến kinh ngạc. Khi An Việt đề cập đến Hạ Vi, vẻ mặt Hoàng không thay đổi một chút nào, một phản ứng chuyên nghiệp đáng sợ. Hoàng nhẹ nhàng đẩy lại chiếc hồ sơ mỏng mà An Việt vừa đặt lên bàn. “À, vụ việc cũ. Hai mươi năm rồi, An Việt. Vụ Hạ Vi. Kết luận là bỏ nhà đi.” Giọng ông ta đều đều, không có sự đồng cảm, không có sự khó chịu, chỉ là sự thật được đóng đinh. Hoàng giải thích rằng Hạ Vi là một cô gái có "tinh thần nhạy cảm" và đã rời thị trấn để theo đuổi "ước mơ nghệ thuật." An Việt chỉ ra sự bất hợp lý: không có dấu vết, không có lời tạm biệt, không có nỗ lực tìm kiếm nào được ghi nhận sau những ngày đầu. Hoàng chỉ nhún vai, nói: “Phù Sinh là thế, chúng tôi tôn trọng sự riêng tư. Và tin đồn cũng nhanh chóng bị sương mù che phủ.” Sự từ chối quá hoàn hảo này đã khẳng định nghi ngờ của An Việt: Hoàng không phải là cảnh sát trưởng, mà là người bảo vệ cánh cổng cho bí mật của Phù Sinh.
Bị cảnh sát từ chối, An Việt chuyển sang bước thứ hai: thăm dò cư dân địa phương. Anh ghé thăm cửa hàng tạp hóa của ông Lợi, nơi bán đủ thứ từ bánh mì tươi đến đồ dùng làm vườn. Ông Lợi, một người đàn ông vui tính, thân thiện quá mức, lập tức nhận ra An Việt là "người mới của bà Trân." Khi An Việt chuyển hướng cuộc trò chuyện một cách khéo léo sang những sự kiện cũ, khuôn mặt của ông Lợi đóng băng lại. Sự thay đổi chỉ diễn ra trong một tích tắc, nhưng một thám tử như An Việt không bỏ sót chi tiết nào. Ông Lợi lặp lại chính xác những lời của Cảnh sát trưởng Hoàng: Hạ Vi bỏ đi, cô ấy muốn tự do, thị trấn này yên bình, đừng đào bới quá khứ. Ngay sau đó, ông Lợi cố gắng lái câu chuyện sang việc làm vườn và thời tiết một cách dồn dập, gần như tuyệt vọng.
Cảm giác bị giám sát trở nên rõ rệt hơn. An Việt nhận ra không phải ai đó đang theo dõi anh một cách vật lý, mà là toàn bộ thị trấn. Mọi ánh mắt sau khung cửa sổ, mọi nụ cười thân thiện, đều là sự kiểm soát. Họ đang chờ đợi xem anh sẽ làm gì tiếp theo, và anh biết mình cần một nguồn thông tin không bị kiểm duyệt.
An Việt đi thẳng đến Thư viện Phù Sinh. Tòa nhà này là một kiệt tác kiến trúc Gothic tối màu, nằm tách biệt trên một ngọn đồi nhỏ. Bên trong, mùi giấy cũ và gỗ ẩm mốc mang lại cảm giác dễ chịu duy nhất kể từ khi anh đến thị trấn. Ở quầy thủ thư, anh gặp Linh. Cô là một cô gái trẻ, tóc đen dài, với đôi mắt toát lên vẻ thông minh nhưng luôn mang nét sợ hãi thường trực.
An Việt giới thiệu mình là một nhà văn đang nghiên cứu lịch sử địa phương. Anh hỏi về các hồ sơ cũ, bản đồ, hay bất kỳ tài liệu nào về Thị Trấn Phù Sinh trước khi nó trở thành khu nghỉ dưỡng. Linh nói giọng nhỏ nhẹ, gần như thì thầm: "Tất cả hồ sơ thị trấn cũ hơn ba mươi năm... đã bị cháy trong một tai nạn hỏa hoạn cách đây lâu rồi, thưa anh. Không còn gì cả." Cô nhìn xuống bàn, tránh ánh mắt của anh, nhưng An Việt thấy một sự kháng cự trong đôi mắt đó.
Anh quyết định liều lĩnh. Anh cố ý hạ giọng, thì thầm: "Vậy còn Hạ Vi? Và cái gọi là... Ánh Mắt Của Tháp Đồng Hồ?"
Cái tên Hạ Vi khiến Linh giật mình, nhưng khi An Việt nói đến "Ánh Mắt Của Tháp Đồng Hồ," Linh đánh rơi một chồng sách cũ xuống sàn. Mặt cô tái mét, trắng bệch như tờ giấy. Cô vội vàng nhặt chúng lên, tay run rẩy, liên tục lắp bắp xin lỗi. "Xin lỗi anh... anh... anh không nên nhắc đến những chuyện đó. Đó là... những lời đồn thổi cũ kỹ, không nên được nói ra." Cô ấy nhìn quanh một cách sợ hãi, như thể những bức tường thư viện có tai.
An Việt biết anh đã chạm đúng mạch. Anh bình tĩnh chỉ vào một cuốn sách dày về kiến trúc Phù Sinh trên kệ gần đó. "Tôi nghĩ tôi sẽ mượn cuốn này. Tôi muốn tìm hiểu về cấu trúc của các tòa nhà cũ, đặc biệt là Tháp Đồng Hồ." Linh vội vàng đưa cuốn sách cho anh, tay cô chạm nhẹ vào tay anh một cách vô tình. An Việt cảm nhận được một thứ gì đó nhỏ và mềm, đã được nhét vào giữa các trang sách. Linh tránh mặt anh, chỉ cúi đầu và nói: "Chúc anh có một kỳ nghỉ yên bình ở Phù Sinh."
An Việt rời khỏi thư viện, bước nhanh qua sương mù. Anh mở cuốn sách ra một cách kín đáo. Kẹp giữa trang về lịch sử Tháp Đồng Hồ là một mảnh giấy nhỏ gấp làm tư. Chỉ có một dòng chữ viết bằng bút chì, nét chữ cũng run rẩy nhưng dứt khoát: "Biệt thự số 3. Ngõ Hoa Lài. 20 năm trước."
Đây là manh mối thực sự đầu tiên, không phải là lời đe dọa mơ hồ. Đó là địa chỉ. Linh, thủ thư nhút nhát, không chỉ là người cung cấp thông tin, mà còn là người bí mật thách thức quyền lực của Hội Đồng. An Việt chợt cảm thấy trách nhiệm nặng nề. Nếu anh điều tra, anh không chỉ đặt mạng sống của mình vào nguy hiểm, mà còn là mạng sống của Linh.
Anh quay lại nhìn Tháp Đồng Hồ. Hai mặt đồng hồ vàng của nó lấp lánh như đôi mắt, như thể đã nhìn thấy mọi chuyện, mọi cuộc giao tiếp bí mật. Anh biết rằng, kể từ khoảnh khắc chiếc hộp sắt được mở, cuộc chiến trốn tìm đã chính thức bắt đầu, và anh không phải là người săn, mà là con mồi. Đêm nay, anh sẽ phải đến Biệt thự số 3.