Cánh cửa hang động đóng lại sau lưng An Việt và Linh, chặn đứng ánh lửa lập lòe từ vách đá đang cháy và tiếng vọng từ thị trấn. Hang tối đen như mực, lạnh lẽo, mùi đất ẩm và mùi khoáng chất nặng nề. Cả hai ngã khuỵu xuống, kiệt sức, nhưng cái lạnh buốt giá và nỗi sợ hãi đang kích thích họ phải hành động.
An Việt rọi đèn pin lên dòng chữ được viết bằng máu khô trên tường: "Chúng Ta Chưa Bao Giờ Thoát Được. Đừng Tin Ánh Sáng Ở Cuối Đường Hầm."
"Anh Việt, dòng chữ này..." Linh run rẩy. "Đây là lời cảnh báo của ông em, hoặc của những người khác đã từng trốn thoát."
"Không, Linh," An Việt lắc đầu, vết xước trên má anh rát bỏng. "Đây là lời cảnh báo của chính thị trấn. Thị trấn không muốn chúng ta tin rằng có lối thoát. Nó muốn chúng ta tuyệt vọng và đầu hàng ngay tại đây."
Anh đưa đèn pin rọi lên những ký hiệu than chì xung quanh dòng chữ. Chúng giống hệt những biểu tượng anh đã thấy trong căn hầm bí mật dưới Biệt thự số 3 và dưới Tháp Đồng Hồ: những vòng tròn đồng tâm, những đường xoắn ốc bị cắt ngang, và một hình tam giác có mắt nhìn xuống.
An Việt biết rằng đây là chìa khóa. Anh đã thu thập đủ mảnh ghép rời rạc – cuốn nhật ký của Hạ Vi, cuộn giấy trong hầm, và giờ là những ký hiệu này – để tạo ra một bức tranh hoàn chỉnh về cách hoạt động của Hội Đồng.
"Anh còn nhớ bản đồ mà anh đưa cho em không, Linh?"
Linh gật đầu, dù cô vẫn còn đau đớn vì vết thương ở tay. "Vẫn còn, trong túi áo khoác của em. Nó là tấm bản đồ duy nhất không có ký hiệu Nhà Thờ và Tháp Đồng Hồ."
An Việt mở tấm bản đồ ra, trải phẳng trên nền đất đá. Anh rọi đèn pin lên những ký hiệu trên tường rồi so sánh chúng với bản đồ. Sau vài phút tập trung cao độ, sự nhạy bén của một nhà trinh thám chuyên nghiệp lại trỗi dậy.
"Những ký hiệu này không phải là lời nguyền, Linh. Chúng là chỉ dẫn. Đây là sơ đồ hệ thống thoát nước cổ xưa của Phù Sinh, được tạo ra từ hàng trăm năm trước. Hình tam giác có mắt là Tháp Đồng Hồ. Các vòng tròn là các điểm tập trung năng lượng. Và những đường xoắn ốc bị cắt ngang... là các điểm yếu."
Linh chỉ vào một đoạn ký hiệu phức tạp nhất, nơi có nhiều vòng tròn đồng tâm đan xen. "Nhưng tại sao lại có quá nhiều chi tiết như vậy? Ông em không chỉ để lại một lối thoát sao?"
"Không," An Việt lắc đầu, ánh mắt anh lóe lên sự hiểu biết. "Ông em không muốn thoát. Ông em muốn phá hủy Phù Sinh. Đây là kế hoạch B của những người đã bị Giờ Giao Ước hy sinh. Họ đã tạo ra một hệ thống đối trọng dưới lòng đất."
Hang động kéo dài sâu vào bên trong, và An Việt bắt đầu dò dẫm bước đi. Càng đi sâu, mùi tanh tưởi và mùi lưu huỳnh càng đậm đặc. Không khí trở nên ẩm ướt, khiến An Việt cảm thấy như anh đang tiến vào miệng một con quái vật đang ngủ.
Họ đến một ngã rẽ. Ở đó, có một chiếc rương gỗ mục nát, nằm khuất sau một khối đá. Linh tiến lại, nước mắt cô chợt trào ra khi cô nhận ra chiếc rương. "Đây là chiếc rương ông em dùng để cất giữ dụng cụ sửa chữa. Nó không phải là nơi ông em bỏ trốn, mà là nơi ông em chuẩn bị chiến đấu."
Bên trong rương là những vật dụng kỳ lạ: một bộ dụng cụ thợ đồng hồ cũ kỹ, một bó hương liệu khô, và một cuốn nhật ký dày hơn, được viết bằng mực đen. Cuốn nhật ký này không phải là những lời than vãn, mà là những ghi chép khoa học về chu kỳ của thị trấn.
An Việt lật vội vài trang. Cuốn nhật ký kể chi tiết về "Vật Chất Mù Sương" – thực thể ma quái được thu thập bởi Tháp Đồng Hồ. Vật chất này không phải là ma thuật, mà là một dạng năng lượng tâm lý được chuyển hóa từ nỗi sợ hãi và ký ức bị lãng quên của người dân. Giờ Giao Ước là nghi thức dùng để chuyển hóa một sinh mạng thành Vật Chất Mù Sương, từ đó duy trì sự "hoàn hảo" của thị trấn.
"Họ không hy sinh người để xoa dịu thần linh, Linh. Họ hy sinh người để thu hoạch năng lượng. Hạ Vi, ông của em... họ không chết vô ích. Họ trở thành nguồn điện cho thị trấn này." An Việt rùng mình. "Và giờ, khi Giờ Giao Ước bị phá hủy, nguồn năng lượng đó đang trỗi dậy, biến thành cơn thịnh nộ."
Họ nhận ra rằng hệ thống ký hiệu trên tường là chỉ dẫn đến điểm yếu chính của thị trấn: một "Hồ Chứa Vật Chất Mù Sương" nằm sâu dưới lòng đất, nơi mọi thứ bị hy sinh được tập trung lại.
Đột nhiên, một tiếng động lớn, nặng nề vang vọng từ phía lối vào. Tiếng động đó không phải của con người, mà là tiếng đá va vào đá, như thể một khối lượng lớn đang di chuyển.
"Họ tìm ra chúng ta rồi," Linh thì thầm, cô cố gắng đứng dậy, dù vết thương trên tay vẫn đang rỉ máu.
An Việt nhìn chằm chằm vào bản đồ ký hiệu, rồi nhìn vào cuốn nhật ký. "Không phải dân làng, Linh. Đó là Kẻ Giám Hộ Ám Ảnh. Nó không chết, nó chỉ bị phân tán. Nó sẽ đi theo Hồ Chứa."
Anh nhanh chóng xé một trang từ cuốn nhật ký, nơi có sơ đồ chi tiết nhất về Hồ Chứa. Anh chỉ vào một điểm: "Điểm Kích Hoạt Lõi Hủy Diệt."
"Ông em đã chuẩn bị mọi thứ để kích nổ hồ chứa này, sử dụng chính Vật Chất Mù Sương làm chất xúc tác. Nếu chúng ta kích hoạt được nó, Phù Sinh sẽ bị xóa sổ hoàn toàn. Đó là lối thoát duy nhất."
Họ không còn lựa chọn nào khác ngoài việc tiến sâu hơn vào hang động, hướng đến Hồ Chứa. Họ phải nhanh hơn Kẻ Giám Hộ và Hội Đồng.
Hành lang hang động dẫn họ xuống một cầu thang đá xoắn ốc, trơn trượt vì rêu và bùn. Càng đi xuống, nhiệt độ càng tăng lên một cách bất thường, và tiếng róc rách của chất lỏng nhớp nháp thay thế tiếng nước suối.
Khi họ xuống đến tầng sâu nhất, họ đứng trước một không gian mở rộng lớn, tối đen như mực. Ánh đèn pin của An Việt rọi lên trần hang, để lộ những măng đá sắc nhọn và một sự thật kinh hoàng: Hồ Chứa không phải là một cái hồ, mà là một quả tim đang đập.
Giữa hang động là một khối đá hình bầu dục khổng lồ, được bao bọc bởi những rễ cây đen và được phủ một lớp chất lỏng màu xanh lục nhạt, phát sáng. Khối đá đó đang phập phồng chậm rãi, tạo ra một âm thanh thấp, trầm, như tiếng đập của một trái tim khổng lồ.
"Hồ Chứa... Vật Chất Mù Sương," Linh thì thầm.
Ngay lập tức, từ phía hành lang tối đen, một âm thanh ghê rợn vang lên: tiếng kim loại cào cấu vào đá. Kẻ Giám Hộ Ám Ảnh đã đến. Lần này, nó không còn là một hình dạng cố định, mà là một khối vật chất đen đặc, cao hơn gấp đôi con người, với những xúc tu lởm chởm đang tìm kiếm con mồi.
An Việt biết rằng đây là khoảnh khắc quyết định. Anh phải đối mặt với nỗi sợ hãi lớn nhất, đối mặt với bản chất thực sự của Phù Sinh, và kích hoạt Lõi Hủy Diệt.
Anh giật mạnh Linh, kéo cô về phía khối đá hình bầu dục. "Tìm điểm Kích Hoạt! Nhanh lên!"
Kẻ Giám Hộ Ám Ảnh gầm lên một tiếng kinh hoàng, âm thanh đó không phải là âm thanh từ phổi, mà là âm thanh của kim loại bị vặn xoắn. Nó lao tới.
An Việt và Linh chỉ còn cách Lõi Hủy Diệt vài bước chân, và Kẻ Giám Hộ chỉ còn cách họ vài giây.