Chiếc dao gấp của An Việt cắm sâu vào sợi rễ cây đen, nhớt dính đang siết chặt chân Linh. Sợi rễ này không chỉ là thực vật, nó có sự sống, nó kháng cự lại lưỡi thép như thể có xương cốt bên trong. Linh hét lên một tiếng đau đớn, không chỉ vì vết rách trên cánh tay mà còn vì cái lạnh thấu xương đang lan tỏa từ sợi rễ vào cơ thể cô.
"Giữ chắc, Linh!" An Việt gằn giọng, dồn toàn bộ sức nặng vào lưỡi dao. Mùi tanh nồng, ẩm mốc, và mùi máu tươi hòa quyện lại, tạo ra một cơn buồn nôn kinh khủng. Anh biết rằng anh chỉ có vài giây trước khi Cảnh sát trưởng Hoàng kịp định hình lại sau cú choáng đèn flash.
Hoàng gầm lên một tiếng giận dữ, đôi mắt hắn ta đỏ ngầu và điên loạn, hắn ta hoàn toàn bị cuốn vào cơn cuồng tín. Hắn lao tới, chiếc dao săn to bản trong tay hắn ánh lên vẻ chết chóc dưới ánh lửa cháy lan trên vách đá. Hắn không nói một lời nào nữa, hắn chỉ muốn kết thúc màn kịch này.
An Việt nhận ra mình không thể chiến đấu với cả hai: một con quái vật siêu nhiên kéo Linh xuống và một kẻ sát nhân cuồng loạn lao tới. Anh phải lựa chọn ưu tiên.
Anh rút mạnh lưỡi dao ra khỏi sợi rễ, và ngay lập tức xoay người đối mặt với Hoàng. "Ông muốn chúng tôi chết để khôi phục cái trật tự giả dối của ông ư?" An Việt hét lên, giọng anh vang vọng giữa tiếng nước chảy và tiếng cháy.
"Tất cả phải trả giá!" Hoàng gào lên, vung dao.
Hoàng là một người đàn ông to lớn và mạnh mẽ, và sự điên loạn đã nhân lên sức mạnh của hắn ta gấp bội. An Việt chỉ có thể né tránh. Anh lùi lại, để chiếc dao săn cắm phập vào vách đá phía sau. Lợi dụng khoảnh khắc đó, An Việt dùng tay còn lại đấm mạnh vào gương mặt Hoàng. Hoàng không hề nhúc nhích, nhưng cú đấm của An Việt đã làm hắn ta lắc lư một chút.
Trong lúc đó, sợi rễ cây lại kéo mạnh Linh. Linh bị lôi trượt trên bùn, cô cố gắng chống cự bằng tay và chân, móng tay cô cào cấu vào đá. Cô đã đến sát mép suối. Nước xanh lục lập lòe đã lan lên đến nửa thân dưới của cô.
An Việt nhìn thấy sự tuyệt vọng trong mắt Linh, anh không thể chiến đấu mãi với Hoàng. Anh phải chuyển hướng. Anh nhảy vọt lên, nắm lấy một đoạn dây leo chắc chắn trên vách đá, và dùng chân đá thẳng vào ngực Hoàng. Cú đá bất ngờ khiến Hoàng mất thăng bằng, hắn ta lùi lại một bước, nhưng vẫn giữ chặt con dao.
An Việt quay lại phía Linh. Anh nhận ra sợi rễ cây bị kéo mạnh hơn khi có máu. Vết thương trên cánh tay Linh đang rỉ máu, và mùi máu đã mời gọi thực thể dưới suối. Anh tháo chiếc áo khoác ngoài của mình, quấn chặt vào vết thương của Linh.
"Anh sẽ cắt đứt nó, Linh! Em phải bò lên bằng mọi giá!" An Việt nói, anh rút con dao gấp ra, không lưỡng lự, anh cắm mạnh vào chính xác điểm mà sợi rễ đang siết chặt chân Linh.
Xoẹt!
Lần này, An Việt dùng chiến thuật khác. Thay vì dùng sức mạnh, anh dùng sự chính xác. Anh cắt sâu vào mạch chính của sợi rễ. Chất lỏng đen nhớt tuôn ra như máu. Sợi rễ co giật dữ dội, và Linh được giải thoát khỏi gọng kìm. Cô ngã sõng soài trên bờ suối, thở dốc.
Nhưng sự giải thoát của Linh lại kích động Hoàng. Hoàng lao đến, lần này không phải là sự giận dữ, mà là sự tàn bạo lạnh lùng. Hắn ta nhắm vào lưng An Việt.
An Việt chỉ kịp xoay người lại. Dao săn của Hoàng sượt qua má anh, để lại một vết xước sâu và nóng rát. Anh lùi lại, nhưng lần này anh đã tính toán trước. Anh lùi thẳng vào mép suối, nơi dòng nước xanh lục đang cuộn trào.
"Về với Trật Tự của ngươi đi, Hoàng!" An Việt hét lên.
Hoàng không quan tâm đến lời cảnh báo. Hắn ta lao vào, và An Việt cúi người né tránh cú đâm cuối cùng. Cú đâm đó trượt mục tiêu, và Hoàng, với đà lao của mình, trượt chân trên bờ suối bùn lầy và mất thăng bằng.
An Việt dùng hết sức lực cuối cùng, đẩy mạnh vào lưng Hoàng. Hoàng đổ sập xuống, nửa thân trên rơi xuống dòng nước xanh lục.
Chuyện xảy ra tiếp theo kinh hoàng hơn bất kỳ thứ gì An Việt đã chứng kiến. Ngay khi Hoàng chạm vào mặt nước, dòng suối trở nên điên loạn. Hàng trăm sợi rễ cây đen thẫm, gớm ghiếc đột nhiên bắn lên, quấn chặt lấy Hoàng. Hoàng gào thét một tiếng tuyệt vọng, tiếng gào thét của hắn ta không còn là tiếng căm phẫn nữa, mà là nỗi kinh hoàng tột độ khi nhận ra mình đã trở thành vật tế tiếp theo.
"Không! Tôi là người gìn giữ! Tôi là Trật Tự!" Hoàng kêu lên trong vô vọng.
Sợi rễ cây kéo Hoàng xuống một cách tàn bạo, kéo hắn ta chìm sâu vào bùn lầy, nơi đã chôn vùi ông nội của Linh hai mươi năm trước. Trong khoảnh khắc cuối cùng, An Việt nhìn thấy chiếc dao săn của Hoàng, vật chứng về sự cuồng tín của hắn ta, lơ lửng trên mặt nước, rồi chìm hẳn.
An Việt ngã xuống bên cạnh Linh, cả hai kiệt sức. Lửa trên vách đá vẫn đang cháy, tạo ra một vầng sáng đỏ rực, nhưng họ đã tạm thời an toàn.
Linh cố gắng đứng dậy, cô run rẩy đưa tay chỉ vào phía trước. "Đường mòn... anh Việt... phía trước có một hang động. Đó là nơi ông em từng nói về việc ẩn náu."
Hang động. Một nơi ẩn náu cuối cùng. Họ biết rằng nếu họ ở lại đây, dân Phù Sinh sẽ sớm tìm đến. Dòng suối đã giết chết Hoàng, nhưng nó cũng đã báo động cho toàn bộ thị trấn.
Họ lê bước về phía hang động, Linh đau đớn vì vết thương trên cánh tay, An Việt đau đớn vì những vết thương tâm lý và thể xác. Khi họ đến gần cửa hang, An Việt nhìn lại thị trấn lần cuối. Sương mù đã bao phủ lại, và mọi ánh sáng đỏ đều tắt ngúm. Thị trấn Phù Sinh lại trở về trạng thái "hoàn hảo" giả tạo, như một con quái vật đang ngủ sau khi đã được cho ăn.
Họ bước vào hang động. Hang tối đen như mực, lạnh lẽo, và có mùi đất ẩm. An Việt rọi đèn pin lên. Trên bức tường đá ẩm ướt, anh nhìn thấy một chuỗi ký hiệu khắc bằng than chì, giống hệt những ký hiệu anh đã thấy trong căn hầm bí mật dưới Biệt thự số 3.
Và bên cạnh những ký hiệu đó, là một dòng chữ được viết bằng máu khô: "Chúng Ta Chưa Bao Giờ Thoát Được. Đừng Tin Ánh Sáng Ở Cuối Đường Hầm."
An Việt và Linh nhìn nhau. Họ đã nghĩ rằng hang động này là lối thoát. Nhưng hóa ra, đây chỉ là một sự chuẩn bị cho chương cuối cùng của cơn ác mộng. Họ vẫn đang ở trong vòng vây của Phù Sinh.