âm khế: khúc gọi hồn

Chương 1: Cơn Mưa Đêm Định Mệnh


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Trời đêm tháng Bảy, mưa trút xuống ào ạt như muốn rửa sạch cả thành phố. Những con đường hun hút dưới ánh đèn vàng ố loang loáng nước, phản chiếu thành những vệt sáng run rẩy. Tiếng mưa gõ dồn dập lên mái tôn, lên cửa kính, lên những tán cây già bên đường. Trong căn phòng nhỏ nằm sâu trong một con hẻm ngoằn ngoèo, An Nhiên ngồi bất động bên bàn học, ánh đèn bàn hắt xuống gương mặt tái nhợt vì thiếu ngủ.

Cô vốn là một sinh viên năm cuối ngành văn học, đam mê viết lách, nhưng dạo gần đây tâm trí cứ rối loạn bởi những giấc mơ kỳ dị. Đêm nào cũng vậy, khi nhắm mắt lại, cô thấy mình đứng trước một bàn thờ cũ kỹ, hương khói nghi ngút, phía sau là bóng một người đàn bà áo trắng, tóc xõa dài, gương mặt không rõ ràng. Mỗi lần tỉnh dậy, mồ hôi lạnh vã ra khắp người, tim đập thình thịch như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực.

Cô nghĩ đó chỉ là áp lực học tập, hoặc do đọc quá nhiều truyện ma, nhưng dần dần mọi chuyện vượt khỏi tầm kiểm soát. Bởi ngay cả khi tỉnh táo, cô cũng bắt đầu nghe thấy những âm thanh lạ lẫm – như tiếng ai đó thì thầm ngay sau lưng.

Đêm nay, khi mưa đổ xuống như thác, sự việc lại càng rõ ràng. An Nhiên đang cầm bút viết dở bài luận thì ngòi bút bỗng gãy ngang, một vệt mực loang ra trên giấy. Cô giật mình, ngẩng lên, và ngay khoảnh khắc đó, trong không gian yên ắng chỉ có tiếng mưa, vang lên một giọng nói khe khẽ:

"Cứu… ta… với…"

An Nhiên lạnh sống lưng. Cô quay phắt ra sau, căn phòng vẫn im ắng, chỉ có tiếng gió rít qua khe cửa. Cố trấn tĩnh, cô đứng dậy bước ra cửa sổ. Ngoài kia, mưa vẫn ào ào, con hẻm tối tăm vắng lặng không một bóng người.

“Chắc mình tưởng tượng thôi,” cô lẩm bẩm, khẽ thở dài. Nhưng vừa quay lại bàn, ngọn đèn bàn chập chờn vài cái rồi tắt phụt. Phòng chìm vào bóng tối đặc quánh.

Trong khoảnh khắc đó, An Nhiên thấy tim mình như ngừng đập – bởi ngay trên mặt bàn, vệt mực loang đã biến thành hình dáng của… một bàn tay. Nó cứ như có ai in dấu tay xuống trang giấy.

Cô bật đèn pin từ điện thoại, run run soi quanh phòng. Và rồi, ở góc phòng – nơi đặt chiếc gương cũ mà cô mang từ nhà kho lên vài ngày trước – phản chiếu một hình bóng. Một cô gái tóc dài, mặc áo trắng ướt sũng, đang đứng đó. Gương mặt mờ nhòe, chỉ thấy đôi mắt đen sâu hoắm nhìn thẳng về phía An Nhiên.

Điện thoại trên tay cô rơi xuống, ánh sáng lăn lóc. Căn phòng trở nên mờ mịt, chỉ còn tiếng mưa và tiếng tim cô đập dồn dập.

Bóng người trong gương không hề biến mất. Ngược lại, nó khẽ mở miệng, và lần này, An Nhiên nghe thấy rõ ràng:

"Cứu ta… Đừng để ta chìm xuống…"

Cổ họng An Nhiên nghẹn lại. Cô muốn hét, nhưng tiếng bị chặn trong lồng ngực. Đôi chân như bị đóng đinh, không thể cử động.

Đúng lúc ấy, một tia sét lóe sáng ngoài cửa sổ, chiếu rực cả căn phòng. Trong giây lát, bóng người trong gương biến mất. Khi ánh sáng tắt, chỉ còn mình An Nhiên đối diện với chiếc gương trống rỗng, phản chiếu khuôn mặt hốc hác và đôi mắt hoảng loạn của chính mình.

Cô run rẩy nhặt điện thoại, bật đèn pin lại. Mọi thứ bình thường trở lại, chỉ có vệt mực trên bàn vẫn còn nguyên. Nhưng kỳ lạ thay, nó không còn hình bàn tay nữa, mà biến thành ba chữ:

“Cứu tôi đi.”

An Nhiên ngồi phịch xuống ghế, toàn thân toát mồ hôi. Cô chưa từng tin vào ma quỷ. Nhưng những gì vừa xảy ra… rõ ràng quá thật.

Ngoài kia, mưa vẫn trút xuống không ngừng, như một tấm màn che giấu những điều bí ẩn. An Nhiên ôm chặt cuốn vở, mắt không rời khỏi những chữ viết bằng mực. Trong lòng cô vang lên một câu hỏi ám ảnh:

“Ai đang cầu cứu mình? Và… vì sao lại chọn mình?”

Cô không biết rằng, khoảnh khắc này chính là khởi đầu của một hành trình không thể quay đầu lại – hành trình đưa cô bước chân vào ranh giới mong manh giữa cõi sống và cõi chết.

Đêm đó, An Nhiên không ngủ được. Mỗi khi nhắm mắt, tiếng thì thầm lại vang lên, như sóng tràn vào tai:

"Cứu ta… Hãy tìm… chiếc gương…"

Tiếng mưa ngoài kia hòa cùng tiếng gọi mơ hồ, kéo dài đến tận khi trời hửng sáng.

An Nhiên ngồi thẫn thờ, đôi mắt đỏ ngầu vì thức trắng. Trong lòng cô chỉ còn một cảm giác duy nhất: nỗi sợ đã hóa thành sự thật.

Và từ đây, định mệnh của cô chính thức gắn liền với chiếc gương cổ kia – và với những linh hồn chưa siêu thoát đang đợi chờ.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×