âm khế: khúc gọi hồn

Chương 10: Đêm rằm mở cửa âm


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

1. Bầu trời đỏ lửa

Đêm rằm tháng Bảy.

Mặt trăng treo cao, đỏ như máu. Gió gào rít trên những tán tre, mang theo mùi hương ẩm mốc từ hồ sen. Làng Trầm chìm trong im lặng, chỉ thỉnh thoảng vang tiếng chó tru dài như dự cảm chẳng lành.

An Nhiên khoác balo, bên trong là mảnh giấy của Liễu, cuống sen khô và hai lá bùa còn lại. Chuỗi tràng hạt trầm trên cổ nóng ran, như biết trước cơn bão tâm linh đang tới gần. Cô bước trên con đường đất dẫn ra hồ, mỗi bước đi tim lại đập dồn, trong đầu lặp đi lặp lại một câu:

“Đêm nay, sự thật sẽ lộ. Nhưng mình có còn sống để nghe trọn không?”

2. Hồ sen trong đêm

Khi đến nơi, mặt hồ sen mở ra mênh mông như một vực thẳm. Trăng đỏ hắt xuống, biến nước thành tấm gương rỉ máu. Gió thổi từng cơn khiến lá sen rì rào, như tiếng thì thầm của hàng trăm linh hồn.

Ông Lâm đã chờ sẵn. Vẫn chiếc áo xám tro, bóng ông cao gầy hằn lên mặt trăng. Trong tay ông cầm gương đồng, khung thau loang lổ, bề mặt tối om.

“Con đến rồi.” – giọng ông khàn khàn, lẫn trong tiếng gió.

An Nhiên dừng lại, đôi mắt dò xét. “Đêm nay… ông sẽ nói sự thật?”

Ông gật đầu, ánh mắt thẳm sâu. “Tất cả sẽ được phơi bày. Nhưng con phải kiên định. Một khi đã bắt đầu, không có đường lui.”

3. Nghi lễ bắt đầu

Ông Lâm dựng bàn gỗ bên bờ hồ, đặt gương đồng ở giữa, xung quanh cắm nến đen. Ông vẽ vòng trăng khuyết trên đất, đặt ba lá bùa.

“Con đứng trong vòng. Giữ chặt chuỗi hạt. Ta sẽ gọi Liễu đến. Nhưng hãy nhớ: đừng buông tay, dù có thấy gì đi nữa.”

An Nhiên gật, bước vào vòng. Hơi thở dồn dập, bàn tay siết tràng hạt.

Ông Lâm bắt đầu đọc chú, tiếng vang như từ vực sâu. Nến đen cháy phụt sáng, gió cuốn xoáy. Mặt hồ sôi sục, từng gợn sóng đập vào bờ.

Rồi… từ giữa hồ, bóng Liễu dần hiện ra. Tóc dài ướt rũ, áo trắng tả tơi, đôi mắt đẫm lệ. Cô trôi trên mặt nước, bàn tay vươn về phía An Nhiên.

“An Nhiên…” – tiếng cô run rẩy. – “Cảm ơn… đã giữ lời.”

Nhiên nghẹn lại. “Liễu! Đêm nay, chị hãy nói hết. Ai giết chị? Ai đã giam hồn chị trong Âm Khế?”

4. Lời của Liễu

Bóng Liễu rùng mình, giọng bật ra như gió hú:

“Người giết ta… là Hoàng! Hắn đẩy ta xuống hồ. Nhưng… hắn không phải kẻ cuối cùng. Có kẻ đã dùng tà pháp giữ ta lại, để trói buộc linh hồn ta…”

An Nhiên hét: “Là ai?”

Liễu ngước mắt, nhìn thẳng về phía… ông Lâm.

“Chính… hắn!” – giọng cô gào lên.

An Nhiên quay phắt. Ông Lâm vẫn đứng đó, gương mặt bình thản, ánh mắt không rời gương đồng.

“Đừng tin!” – ông quát. “Oán khí đang thao túng nó. Liễu bị trói buộc nên chỉ biết gieo nghi ngờ. Nếu ta muốn hại con, ta đã làm từ đầu!”

An Nhiên choáng váng. Hai luồng lời nói chồng chéo: Liễu khẳng định ông Lâm là kẻ tạo Âm Khế, còn ông Lâm thì phủ nhận, đổ cho oán khí.

5. Gương đồng rạn nứt

Đột nhiên, gương đồng trên bàn rung mạnh. Một vết nứt mảnh như sợi tóc lan dài, phát ra tiếng rít. Từ vết nứt, khói đen phụt ra, cuộn xoáy thành hình thù mơ hồ.

Một giọng đàn ông xa xăm vang vọng:

“Liễu… ngươi là của ta. Dù chết, ngươi cũng không thoát.”

An Nhiên lạnh toát sống lưng. Giọng này không phải của ông Lâm, mà là của… Hoàng.

Liễu hét gào: “Hắn vẫn chưa buông tha! Hắn dùng máu của ta để kết khế!”

Ông Lâm vội giơ bùa, niệm chú. Khói đen quằn quại, nhưng chưa tan. Nó cười khanh khách, âm thanh vang vọng khắp hồ.

“Các ngươi nghĩ có thể phá khế ước sao? Hồn ta đã gắn vào nó. Ai chạm vào… đều chết!”

6. Khoảnh khắc ngờ vực

Gió cuồng phong nổi dậy, sóng nước tràn bờ. An Nhiên bị đẩy lùi, suýt ngã. Trong cơn hỗn loạn, cô nhìn thấy ánh mắt ông Lâm: sâu, sắc, đầy quyết liệt.

Liễu gào thét: “Đừng tin hắn! Hắn muốn dùng em làm vật thế thân!”

Ông Lâm hét ngược: “Nếu không tin ta, con sẽ chết! Mau đưa gương đây để ta phong ấn nó!”

Tim An Nhiên như vỡ tung. Phải tin ai? Một bên là hồn ma cầu cứu, một bên là pháp sư duy nhất còn sống.

7. Quyết định trong phút cuối

Khói đen đã bò ra khỏi gương, hóa thành bóng người – gương mặt mờ nhòe nhưng đôi mắt sắc bén, giống hệt hình ảnh trong gương mà cô từng thấy. Hoàng.

Hắn lao đến, bàn tay vươn về phía An Nhiên. “Ngươi sẽ thay thế Liễu! Ngươi sẽ là hồn mới trong Âm Khế!”

Trong tích tắc, An Nhiên nhớ đến lời cảnh báo của vị sư già: “Mạng con đang chia đôi. Nếu bỏ cuộc, con sẽ héo mòn. Nếu đi tiếp, con có cơ hội cứu mình – nhưng cái giá chẳng ai đoán được.”

Cô cắn mạnh môi, máu rỉ ra. Tay run rẩy, cô giơ mảnh giấy của Liễu và lá bùa cuối cùng, dán thẳng vào gương.

“Ta chọn tin… chính bản thân mình!” – cô hét.

Ánh sáng vàng bùng lên. Khói đen gào rú, bóng Hoàng tan vỡ như tro bụi. Bóng Liễu từ giữa hồ trôi lại gần, ánh mắt dịu dàng.

“Cảm ơn… em. Nhưng hãy nhớ… chưa kết thúc đâu. Âm Khế còn một nửa bí mật…”

Giọng cô tan dần, rồi bóng hình biến mất.

8. Sau nghi lễ

Gió lặng. Hồ sen trở lại yên tĩnh. Gương đồng vỡ nát thành từng mảnh.

An Nhiên ngã quỵ, thở dốc. Ông Lâm đỡ lấy cô, ánh mắt đầy mệt mỏi.

“Con đã làm tốt.” – ông thì thầm.

An Nhiên nhìn ông, đôi mắt vẫn ngờ vực. “Ông… thật sự không phải kẻ tạo Âm Khế?”

Ông Lâm khẽ cười, nụ cười vừa buồn vừa bí ẩn. “Ta không phải kẻ giết, cũng không phải kẻ tạo. Nhưng ta biết người đó là ai. Khi đến lúc… con sẽ tự thấy.”

Nói rồi, ông quay đi, bóng dáng hòa vào màn đêm.

An Nhiên ôm tràng hạt, mắt nhìn hồ sen đỏ rực dưới trăng. Trong lòng cô dấy lên cảm giác: trận chiến mới chỉ bắt đầu.

Kết chương 10

Đêm rằm mở cửa âm đã đưa An Nhiên đến bước ngoặt: cô đối diện với linh hồn Liễu, với bóng Hoàng, và với chính sự ngờ vực dành cho ông Lâm. Gương đồng vỡ, Hoàng bị trục xuất, nhưng Liễu nhắc: “Âm Khế còn một nửa bí mật.” Cánh cửa sự thật chưa khép, mà mới chỉ vừa hé.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×