1. Những ngày chờ đợi
Chỉ còn chưa đầy một tuần nữa là đến rằm tháng Bảy. Không khí trong làng Trầm ngày một nặng nề. Ban ngày, người dân lầm lũi làm việc, tránh né mọi câu hỏi. Ban đêm, gió thổi hun hút qua hồ sen, mang theo tiếng rì rầm như khóc than.
An Nhiên gần như không ngủ. Cô dành thời gian ghi chép lại từng chi tiết: tên Liễu, lời đồn về Phúc, hình ảnh gã đàn ông mắt sắc, và những cảnh báo từ Liễu. Càng ghi, cô càng nhận ra mọi thứ xoáy lại thành một vòng tròn: tất cả đều quay quanh một bí mật bị chôn vùi năm 1997.
2. Lần theo dấu vết
Một buổi sáng, An Nhiên tìm đến Ủy ban xã cũ để hỏi hồ sơ tử vong của Liễu. Phòng lưu trữ bụi bặm, hồ sơ lộn xộn. Sau cả buổi lục tìm, cô chỉ thấy một mẩu giấy báo tử sơ sài: “Nguyên nhân: chết đuối. Hoàn tất mai táng tại gò đất phía sau làng.” Không một dòng nào nhắc đến nghi vấn.
Cô thất vọng, định rời đi thì ông cán bộ già giữ kho hồ sơ khẽ nói:
“Cô tìm chuyện Liễu à? Chuyện ấy ngày xưa bị ép phải ghi đơn giản. Có người đến can thiệp.”
“Là ai ạ?” – An Nhiên hỏi gấp.
Ông lắc đầu, giọng khàn. “Người ngoài làng. Nhà có thế lực. Sau đó, chàng trai kia biến mất. Còn cha Liễu, chỉ mấy tháng sau cũng lâm bệnh mà mất.”
Câu nói như nhát dao cắm vào tim An Nhiên. Người ngoài làng, nhà có thế lực… Rõ ràng trùng khớp với lời đồn về kẻ si tình theo đuổi Liễu.
3. Gặp lại Phúc
Buổi chiều, An Nhiên mạnh dạn tìm đến nhà Phúc lần nữa. Ông ta đang ngồi hiên uống rượu, ánh mắt mệt mỏi. Thấy An Nhiên, Phúc nhíu mày nhưng không xua đuổi ngay.
“Cháu chỉ muốn biết sự thật.” – An Nhiên nói, giọng cương quyết. – “Cháu đã thấy bằng chứng trong gương. Đêm đó, chú có mặt ở hồ. Chú thấy hết.”
Phúc run tay, chén rượu rơi xuống đất vỡ tan. Ánh mắt ông lóe lên nỗi kinh hoàng.
“Cô… đã thấy?” – ông thì thào.
“Vâng. Người ép Liễu xuống hồ là một gã trai. Ai?”
Phúc cười khan, gương mặt nhăn nhúm. “Ta… đã giữ bí mật gần ba mươi năm. Nhưng quả thật, ta không phải kẻ giết. Ta chỉ đứng đó, bất lực. Người làm… chính là con trai một gia đình giàu có ở thị trấn bên. Hắn tên là Hoàng.”
“Hoàng?”
“Ừ. Hắn theo đuổi Liễu, bị từ chối thì nổi cơn điên. Đêm mưa đó, hắn gọi Liễu ra hồ để ‘nói chuyện lần cuối’. Ta tình cờ bắt gặp. Khi thấy hắn xô Liễu xuống, ta đã hét lên, nhưng…” Phúc ôm mặt. “Ta hèn nhát. Ta sợ thế lực nhà hắn, sợ cả cái chết. Ta bỏ chạy. Sáng hôm sau, người ta vớt được xác Liễu.”
An Nhiên lặng người. Lời kể của Phúc khớp với cảnh cô thấy trong gương. Nhưng còn một điều chưa rõ: Âm Khế xuất hiện bằng cách nào?
“Sau đó… ai mang gương về?” – cô hỏi.
Phúc khựng lại. “Gương? À… Ta không biết. Chỉ nhớ hôm vớt xác, có một người đàn ông lạ mặt đứng từ xa quan sát. Áo dài xám tro, mắt sâu lạ thường. Người ta bảo đó là một pháp sư đi ngang. Nhưng ta không dám chắc…”
Tim An Nhiên thắt lại. Áo xám tro, mắt sâu – miêu tả không khác gì ông Lâm.
4. Cái bóng của ông Lâm
Đêm đó, khi trở về phòng, An Nhiên thấy ông Lâm ngồi chờ. Ông mỉm cười nhẹ, nhưng nụ cười khiến cô lạnh sống lưng.
“Con đã tìm được gì?” – ông hỏi.
Cô giấu vẻ run rẩy. “Cháu… nghe nói tên Hoàng. Người ngoài làng.”
Ông Lâm gật đầu chậm rãi. “Đúng. Hoàng chính là kẻ ép Liễu xuống hồ. Nhưng hắn không phải kẻ duy nhất đáng trách. Người tạo Âm Khế mới là thủ phạm thật sự. Nếu không có khế ước, Liễu đã siêu thoát từ lâu.”
An Nhiên hỏi ngay: “Ai tạo ra Âm Khế?”
Đôi mắt ông Lâm ánh lên tia khó đoán. “Con nghĩ là ai?”
Tim An Nhiên đập mạnh. Trong đầu cô hiện lên hình ảnh chính ông, đứng ở bờ hồ năm xưa, nhìn. Liệu ông có phải là pháp sư lạ mặt Phúc từng nhắc?
Cô chưa kịp hỏi thì ông Lâm nói tiếp: “Đêm rằm, ta sẽ chỉ rõ. Giờ hãy chuẩn bị.”
5. Làng nổi sóng
Tin đồn An Nhiên đang điều tra chuyện Liễu bắt đầu lan trong làng. Người dân nhìn cô bằng ánh mắt sợ hãi, thậm chí oán trách. Có kẻ thì thào: “Con bé này khơi lại chuyện cũ, rồi làng lại gặp họa.”
Một buổi tối, khi An Nhiên trở về phòng trọ, cửa bị ném đá vỡ toang. Ngoài sân, ai đó hét:
“Cút khỏi làng! Đừng rước ma quỷ về đây nữa!”
Cô ngồi sụp xuống, nước mắt trào. Nhưng trong sâu thẳm, ý chí càng cứng rắn hơn. Nếu không tìm sự thật, Liễu mãi mãi bị oan. Và cả chính mình cũng không thể sống yên.
6. Thư của Liễu
Đêm ấy, gió nổi dữ dội. An Nhiên soi gương đồng lần nữa. Lần này, thay vì cảnh tượng rùng rợn, trong gương hiện ra một trang giấy. Nét chữ nghiêng quen thuộc:
“Nếu ai tìm thấy gương, hãy tin rằng tôi bị giết. Người gây nên Âm Khế muốn giam giữ linh hồn tôi để dùng vào mục đích riêng. Hãy giải thoát tôi, trước khi hắn lợi dụng đêm rằm.”
Trang giấy cháy dần trong lửa xanh, rồi tan biến.
An Nhiên ngồi chết lặng. Vậy là chắc chắn: có kẻ đã chủ động tạo Âm Khế. Và theo mọi manh mối, kẻ đó rất có thể là ông Lâm.
7. Đối diện
Ngày hôm sau, An Nhiên tìm gặp ông Lâm ở một quán nhỏ ven đường. Ông vẫn mặc áo xám tro, dáng ngồi trầm mặc.
“Ông…” – cô hít sâu – “Ông chính là người tạo Âm Khế phải không?”
Ông ngẩng lên, ánh mắt như hai vực sâu. Một thoáng im lặng khiến cô gần như ngạt thở. Rồi ông khẽ cười, nụ cười nửa như thừa nhận, nửa như chế giễu.
“Con thật thông minh. Nhưng đừng vội tin hết những gì linh hồn nói. Oán khí khiến lời chúng biến dạng. Ta không phải kẻ giết Liễu, nhưng đúng, ta đã chạm vào cái gương. Ta muốn giữ lại sự thật, đợi đến ngày có người đủ can đảm gỡ bỏ.”
“Vậy… vì sao ông cứ mập mờ?”
“Vì con cần phải tự nhìn thấy. Niềm tin chỉ có giá trị khi con chọn bằng chính mắt mình.”
Câu trả lời không làm An Nhiên yên lòng. Nhưng trong đôi mắt ông, có nỗi buồn u uất, như mang một món nợ dài vô tận.
8. Giấc mộng máu
Đêm đó, An Nhiên mơ thấy mình ở giữa hồ sen. Trăng rằm đỏ lựng như máu. Nước hồ sôi sục, vô số bàn tay kéo cô xuống. Giữa cơn hỗn loạn, Liễu hiện ra, gào thét:
“Đừng để hắn lợi dụng em! Hắn muốn dùng em để thế chỗ, thoát khỏi lời nguyền!”
Rồi bóng Liễu tan biến, chỉ còn lại tiếng cười khàn vang khắp mặt hồ. Tiếng cười ấy… giống hệt ông Lâm.
Cô bật dậy, tim đập loạn, toàn thân run rẩy. Trên bàn, lá bùa vàng đã cháy mất một nửa, dù cô chưa từng châm lửa.
9. Quyết định của An Nhiên
Sáng hôm sau, cô ngồi trước gương soi lại bản thân. Đôi mắt thâm quầng, gương mặt gầy đi. Cô thì thầm:
“Dù ông Lâm là ai… dù Liễu nói thật hay không… mình phải đi đến cùng. Đêm rằm, tất cả sẽ sáng tỏ. Nhưng mình không để ai dùng mình làm vật hiến tế.”
Cô viết vào nhật ký: “Đêm rằm – giải thoát Liễu. Dù đổi bằng mạng sống.”
Ngoài kia, hồ sen im lặng, nhưng sâu trong đáy, hẳn oán khí đang cuộn lên từng ngày, chờ thời khắc bùng nổ.
Kết chương 9
An Nhiên khám phá ra tên Hoàng – kẻ si tình đã giết Liễu – nhưng sự thật chưa dừng ở đó. Một bàn tay khác, bí ẩn và nguy hiểm hơn, đã tạo ra Âm Khế để giam giữ linh hồn. Tất cả manh mối đều chỉ về ông Lâm, khiến lòng tin của An Nhiên lung lay dữ dội. Đêm rằm sắp tới không chỉ là nghi lễ giải thoát, mà còn là trận chiến sinh tử giữa niềm tin và sự phản bội.