ám khí thiên linh cái

Chương 9: Sức Mạnh Linh Hồn và Lời Nguyền Phản Phệ


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Vầng hào quang trắng từ cuốn sổ vẽ của bé Na bao bọc lấy Tâm, tỏa ra một sức mạnh thanh tẩy, đối chọi gay gắt với luồng khí đen và tím từ Bà Hai. Cuộc chiến vô hình trong căn phòng số 13 càng trở nên dữ dội. Tiếng khóc của Na, xen lẫn tiếng gầm gừ giận dữ của Bà Hai, vang vọng khắp không gian, khiến Minh dù đang đau đớn cũng phải cắn răng chịu đựng.

Tâm cảm thấy một dòng chảy năng lượng ấm áp từ cuốn sổ vẽ, lan tỏa khắp cơ thể. Cô bé không hề biết đó là sức mạnh gì, nhưng nó giúp cô bé kết nối sâu sắc hơn với linh hồn Na. Cô bé cảm nhận được nỗi thống khổ, sự oán hận, nhưng cũng là khao khát được giải thoát của Na.

"Trả lại con cho ta! Trả lại linh hồn con ta!" Tiếng thét của Na vang vọng, không còn là tiếng khóc bi ai, mà là lời đòi hỏi mạnh mẽ, như chính linh hồn đứa bé đang vùng vẫy muốn thoát khỏi xiềng xích của Thiên Linh Cái.

Sức mạnh của Bà Hai bắt đầu suy yếu. Bà ta đã dựa vào việc kìm hãm linh hồn Na để có được quyền lực. Giờ đây, khi linh hồn Na bắt đầu phản kháng dưới sự dẫn dắt của Tâm, Bà Hai cảm thấy như có thứ gì đó đang bị rút cạn khỏi cơ thể mình. Mụ ta đã quá quen với việc hút sinh khí từ linh hồn bé Na, mà quên mất rằng linh hồn đó cũng có sức mạnh riêng.

"Không! Không thể nào! Mày là cái quỷ gì?" Giọng Bà Hai vang lên đầy kinh hoàng. Bà ta cố gắng điều khiển luồng khí đen, muốn nghiền nát Tâm và cuốn sổ vẽ.

Nhưng luồng hào quang từ Tâm ngày càng mạnh mẽ hơn. Nó không chỉ đẩy lùi khí độc, mà còn dần dần, từ từ "hút ngược" luồng khí đen đó về phía Tâm. Đó là Vạn Linh Hấp Phệ – khả năng đặc biệt của cuốn sổ vẽ khi kết nối với một linh hồn thuần khiết, có thể hấp thụ và làm suy yếu tà thuật.

Minh nhìn cảnh tượng đó, dù không hiểu hết, nhưng anh nhận ra Tâm đang chiếm thế thượng phong. Anh cố gắng lết lại gần, muốn giúp đỡ Tâm.

Cùng lúc đó, trong một ngôi nhà cũ kỹ nằm trong nghĩa địa, Thầy Bảy đột nhiên ho sù sụ, máu từ miệng trào ra. Lão ta cảm nhận được sự hỗn loạn tột cùng từ phía khu nhà trọ. "Lời nguyền... lời nguyền đang phản phệ rồi..." Thầy Bảy thì thào, ánh mắt đầy vẻ phức tạp. Lão ta biết, Bà Hai đang phải trả giá cho tội lỗi của mình.


Trong căn phòng số 13, Bà Hai cảm thấy một cơn đau thấu xương. Sức mạnh của Thiên Linh Cái đang phản phệ lại chính mụ ta. Linh hồn Na, được tiếp thêm sức mạnh từ Tâm, đang chống cự mãnh liệt, cắn xé lại chính kẻ đã giam giữ nó.

"Aaa! Không! Buông tha tao ra! Buông!" Bà Hai gào thét. Khuôn mặt mụ ta bên ngoài căn phòng bỗng nhiên trở nên già nua đi trông thấy, những nếp nhăn hằn sâu hơn, da dẻ khô quắt lại. Bà ta đang bị hút cạn sinh khí.

Tâm, trong vầng hào quang, nhìn thấy những hình ảnh hỗn loạn trong tâm trí Bà Hai: sự tham lam của mụ ta khi còn trẻ, cách mụ ta thỏa thuận với Thầy Bảy, và những nghi lễ tàn độc để luyện Thiên Linh Cái. Và rồi, cô bé nhìn thấy hình ảnh Bà Hai bị chính linh hồn Na ám ảnh suốt bao năm qua, không thể ngủ yên, sống trong nỗi sợ hãi và cô độc. Bà ta không hề có được sự bình yên nào, mà luôn bị giày vò bởi tiếng khóc của Na.

"Bà Hai... Bà đã không có được thứ bà muốn đâu!" Tâm gầm lên. Cô bé đã nhìn thấu sự thật. Bà ta nghĩ mình có được tất cả, nhưng thực ra, bà ta đã sống trong địa ngục trần gian.

Sức mạnh từ Tâm và linh hồn Na kết hợp, tạo thành một luồng sáng mạnh mẽ, chiếu rọi khắp căn phòng. Luồng sáng đó lao thẳng vào luồng khí đen của Bà Hai, muốn nuốt chửng hoàn toàn.

"Không! Dừng lại! Đừng! Tao sẽ cho mày tất cả! Tiền bạc! Sức mạnh! Tao sẽ cho mày tất cả! Chỉ cần buông tha tao!" Bà Hai gào thét trong tuyệt vọng.

Nhưng đã quá muộn. Luồng sáng của Tâm và Na không ngừng nghỉ. Nó xuyên qua luồng khí đen, đi thẳng đến một vật thể đang ẩn mình trong góc tối nhất của căn phòng – đó chính là cái đầu lâu nhỏ được giấu kỹ dưới nền nhà, nơi linh hồn Na bị phong ấn.

"Đây rồi!" Tâm thì thầm.

Cô bé dồn hết sức lực, hướng luồng sáng về phía cái đầu lâu. Ánh sáng bao bọc lấy nó, và tiếng khóc của Na trở nên nhẹ nhàng hơn, như một tiếng thở phào nhẹ nhõm.

"Giải thoát... cho con..." Tiếng Na thì thầm, không còn oán hận, mà chỉ còn sự thanh thản.

Cùng lúc đó, Bà Hai ở bên ngoài khu nhà trọ, đột nhiên ôm ngực, hét lên một tiếng đau đớn thảm thiết. Toàn thân bà ta co giật dữ dội, da thịt khô lại, biến thành một cái xác khô quắt ngay lập tức, không còn một chút sinh khí. Đôi mắt Bà Hai trợn trừng, lộ rõ sự hối hận và sợ hãi tột cùng trước khi chìm vào cõi chết. Lời nguyền Thiên Linh Cái đã phản phệ, nuốt chửng chính kẻ đã tạo ra nó.


Trong căn phòng số 13, cái đầu lâu nhỏ từ từ tan biến trong ánh sáng trắng. Linh hồn Na, trong hình hài một đứa bé gái trong suốt, hiện hữu rõ ràng trước mặt Tâm. Na mỉm cười, nụ cười ngây thơ, thánh thiện.

"Mẹ... cha... con được về rồi..." Tiếng Na thì thầm, rồi cô bé quay sang nhìn Tâm, đôi mắt to tròn, đầy vẻ biết ơn. "Cảm ơn... chị..."

Rồi, linh hồn Na từ từ bay lên, hòa vào ánh sáng và biến mất. Căn phòng số 13 trở nên yên tĩnh lạ thường. Mùi tử khí biến mất, thay vào đó là một mùi hương thanh khiết, nhẹ nhàng.

Tâm buông cuốn sổ vẽ, nó cũng mờ dần trong tay cô. Cô bé nhìn Minh đang nằm trên sàn, vội vàng chạy tới đỡ anh dậy. Vết thương trên tay Minh đã không còn đau rát nữa, thậm chí còn đang dần lành lại một cách kỳ diệu.

"Chúng ta... chúng ta đã làm được rồi!" Tâm nói, nước mắt lưng tròng, nhưng là nước mắt của sự nhẹ nhõm và vui mừng.

Minh gật đầu, khuôn mặt anh cũng lộ rõ vẻ mệt mỏi nhưng đầy hưng phấn. "Đúng vậy. Chúng ta đã giải thoát cho Na."

Bên ngoài, bình minh bắt đầu ló dạng, chiếu những tia nắng đầu tiên vào căn phòng. Căn phòng số 13 không còn u ám và lạnh lẽo nữa, mà trở nên sáng sủa và bình yên một cách lạ thường. Bóng tối đã bị xua tan.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.