Cung điện Phong Lăng yên ắng trong buổi sáng mù sương. Những ngọn đèn dầu trong hành lang dài vừa mới tắt dần, nhường chỗ cho ánh bình minh le lói xuyên qua những khung cửa sổ chạm trổ tinh xảo. Tuy nhiên, vẻ yên bình này chỉ là bề ngoài, bởi ngay dưới mái vòm vàng son, nội cung đang rối ren với những âm mưu và toan tính chưa từng lộ.
Hoàng đế Vĩnh Thế triều, bậc minh quân đã dẫn dắt triều đình qua nhiều năm phồn thịnh, giờ đây lại nằm trên giường bệnh, nhịp thở yếu ớt, ánh mắt mệt mỏi lẩn khuất trong làn sương mờ của căn phòng. Các quan lại thân cận đứng xung quanh, khuôn mặt mỗi người một vẻ: lo lắng, hối hả, nhưng cũng không thiếu những ánh mắt âm thầm toan tính.
Hoàng tử Thượng Uyên, con trưởng của Hoàng đế, vừa trở về sau nhiều năm trấn thủ biên cương phía bắc. Ngay khi bước chân vào cung, Thượng Uyên đã cảm nhận sự khác lạ: những ánh mắt lén lút, những cử chỉ khẽ khàng nhưng đầy tính toán, và cả không khí ngột ngạt mà lâu nay chưa từng có trong cung.
Thượng Uyên khoanh tay trước ngực, đi chậm dọc hành lang lát đá hoa cương, mắt nhìn chăm chú vào những bức phù điêu kể chuyện chiến công của Vĩnh Thế triều. Hình ảnh các vị tiền nhân hiển hiện trong ánh sáng buổi sớm, nhưng Thượng Uyên biết rằng chính bản thân ông giờ đây cũng đang bước vào một câu chuyện nguy hiểm không kém.
Ngay cả bước chân của Thái giám Minh Tài – người trung thành và tinh khôn nhất trong cung – cũng không còn là dấu hiệu an toàn. Minh Tài đứng ở góc hành lang, lặng lẽ quan sát, mắt nhìn sâu vào Thượng Uyên như muốn đọc được tâm trí của hoàng tử. “Thượng Uyên, mọi chuyện trong cung đã thay đổi… không chỉ bên ngoài, mà ngay cả trong chính hoàng tộc,” Minh Tài nhắc nhẹ, giọng trầm nhưng đầy cảnh báo.
Bước vào phòng yến, Thượng Uyên gặp em gái mình, công chúa Thanh Dương. Thanh Dương không còn là cô công chúa ngây thơ mà Thượng Uyên từng biết; ánh mắt sắc bén, thái độ điềm tĩnh nhưng kiêu hãnh, cho thấy cô đã học cách sống giữa những âm mưu cung đình. “Anh đã trở lại,” cô nói, giọng vừa thân thiết vừa cảnh giác. “Nhưng anh cần nhớ, không phải ai cũng chào đón anh như trước.”
Chưa đầy một giờ sau, Thượng Uyên nhận ra rằng âm mưu không chỉ nằm ở phi tần Lạc Huyên – người đang tìm mọi cách để đưa con trai mình lên ngai vàng – mà còn len lỏi qua từng viên quan, từng thái giám, thậm chí là những người thân cận nhất của Hoàng đế. Các phe phái nội cung bắt đầu sắp đặt những bước đi kín đáo: thư mật được gửi đi trong bóng đêm, thông tin được rò rỉ một cách tinh vi, và những lời thăm dò đầy mưu mô không ngừng.
Thượng Uyên quyết định phải tìm hiểu thực hư trước khi hành động. Ông đến thư viện cung điện, nơi chứa hàng nghìn cuốn sách và bản ghi chép về lịch sử, chiến lược, và cả những bí mật của triều đình. Dưới ánh sáng lờ mờ, Thượng Uyên lần giở từng bản hồ sơ, từng bức thư, cố tìm manh mối về những toan tính đang diễn ra.
Đêm xuống, cung điện như biến thành một mê cung bóng tối. Những ánh đèn dầu lung linh trên hành lang, phản chiếu qua các cánh cửa gỗ chạm khắc, tạo nên những vệt sáng mờ ảo. Thanh Dương dẫn Thượng Uyên đến một lối đi bí mật dưới cung điện – nơi chỉ những người trong hoàng tộc và Minh Tài mới biết. “Nơi này… là trái tim của cung,” Thanh Dương nói, “mọi âm mưu, mọi bí mật, đều bắt đầu và kết thúc tại đây.”
Không lâu sau, Thượng Uyên và Thanh Dương phát hiện ra những dấu hiệu đầu tiên của âm mưu lật đổ: một vài quan lại thân cận với phi tần Lạc Huyên đang bí mật gặp gỡ các phe đối lập; một số lá thư được niêm phong, nhưng mực ẩn chứa thông điệp chỉ dành cho những kẻ tinh mắt mới thấy; và cả những bức tượng, phù điêu trong cung, dường như được đặt không chỉ để trang trí mà còn để che giấu các lối đi bí mật.
Thái giám Minh Tài xuất hiện, ánh mắt sắc như dao: “Hoàng tử, công chúa… chúng ta không còn nhiều thời gian. Mọi bước đi trong cung giờ đây đều mang tính sinh tử. Mỗi câu nói, mỗi cái nhìn, mỗi hành động đều có thể khiến mạng sống của chúng ta hoặc của triều đình thay đổi.”
Trong căn phòng yên tĩnh của Hoàng đế, Thượng Uyên đứng trước giường cha, nhìn ánh mắt yếu ớt nhưng vẫn kiên định của Hoàng đế Vĩnh Thế. “Con biết mình phải làm gì,” Thượng Uyên thầm nghĩ. Nhưng ông cũng biết rằng, con đường phía trước đầy rẫy cạm bẫy, phản bội, và âm mưu chưa lộ diện.
Trước khi rời phòng, Thượng Uyên nắm tay cha, lòng tràn đầy quyết tâm. “Con sẽ bảo vệ triều đình và giữ gìn sự công bằng,” ông thề thốt. Nhưng ngay cả bản thân Thượng Uyên cũng không thể biết rằng, bước chân vào nội cung này, ông đang bước vào một trò chơi nguy hiểm, nơi mỗi quyết định đều có thể thay đổi vận mệnh của cả Vĩnh Thế triều.
Bên ngoài, ánh trăng bắt đầu soi xuống các mái cung điện vàng son, chiếu sáng những bức tượng, hành lang và vườn thượng uyển, nhưng cũng tạo ra vô số bóng tối. Những bóng tối ấy, như chính triều đình, đầy ẩn ý, nguy hiểm, và khơi gợi những bí mật chưa bao giờ được tiết lộ…