âm mưu trong hoàng cung

Chương 5 : Những lưỡi dao giấu trong bóng tối


trướcsau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Ngự Cung Phong Lăng chìm trong sương mai, nhưng không khí bên trong vẫn ngột ngạt như những ngày trước. Hành lang dài, những tấm rèm nhung rung nhẹ theo gió, tạo ra những bóng đen ảo mờ trên tường. Mỗi bước chân, mỗi cử chỉ đều có thể mang theo hiểm họa. Thượng Uyên đi chậm, quan sát từng chi tiết, cảm nhận sự im lặng đầy áp lực bao trùm cung điện.

Những ngày qua, Thượng Uyên cùng Thanh Dương và Minh Tài đã triển khai các bước phản công đầu tiên. Mạng lưới thông tin của phe đối lập đã lộ diện, và Thượng Uyên bắt đầu nắm được những bước đi của Lạc Huyên. Tuy nhiên, sự yên tâm chỉ tồn tại trong giây lát. Minh Tài báo cáo một việc khiến cả ba người phải cau mày: “Hoàng tử, có dấu hiệu một kẻ trong đồng minh của chúng ta đã lộ thông tin cho phe đối lập.”

Thượng Uyên nhíu mày, ánh mắt sắc lạnh. “Ai?”

Minh Tài lắc đầu: “Chúng ta chưa xác định được. Chỉ biết rằng vài thông tin mật, chỉ có những người thân cận mới biết, đã xuất hiện trong tay Lạc Huyên. Điều này có nghĩa rằng có kẻ phản bội ngay trong chúng ta.”

Thanh Dương thở dài, đôi mắt ánh lên vẻ lo lắng. “Kẻ phản bội có thể là ai? Phúc Lâm? Hay một trong những quan lại trung lập mà chúng ta vừa thuyết phục?”

Thượng Uyên đứng lặng một lúc, lắng nghe tiếng gió rít qua hành lang. “Không được phép hoảng loạn. Chúng ta cần chứng cứ trước khi hành động. Nếu nghi ngờ sai, sẽ mất niềm tin trong đồng minh.”

Cả ba quyết định theo dõi và điều tra bí mật. Thượng Uyên bắt đầu bằng việc quan sát Phúc Lâm – người mới gia nhập phe mình nhưng có dấu hiệu bất thường. Ông nhờ Minh Tài bố trí các giám sát tinh vi, đồng thời sử dụng những thủ thuật nhỏ để thử phản ứng của Phúc Lâm.

Chỉ vài ngày sau, một tình huống bất ngờ xảy ra: một bức thư giả được Thượng Uyên đặt để theo dõi, ngay lập tức bị một người lấy đi. Phản ứng của Phúc Lâm khiến Thượng Uyên nhận ra sự thật đau đớn: Phúc Lâm chính là kẻ phản bội.

Thượng Uyên âm thầm theo dõi Phúc Lâm, đi qua những hành lang uốn lượn, những lối đi bí mật mà chỉ vài người trong cung biết. Minh Tài thì dùng các mối quan hệ trong nội cung để thu thập thêm thông tin, còn Thanh Dương theo dõi những động thái bên ngoài, cảnh báo từng bước đi.

Đêm đến, Thượng Uyên quyết định đối diện trực tiếp với Phúc Lâm. Họ gặp nhau trong một căn phòng nhỏ dưới vườn thượng uyển, nơi bóng tối che khuất mọi ánh mắt. Thượng Uyên mở lời: “Ta biết tất cả, Phúc Lâm. Hành động của ngươi đã bị theo dõi, và những thông tin ngươi đưa cho phe đối lập… đã khiến nhiều người gặp nguy hiểm.”

Phúc Lâm cười khẩy, ánh mắt lấp lánh tham vọng: “Hoàng tử… ta chỉ làm những gì cần thiết để sống còn. Ai trong cung này mà không tìm cách bảo vệ bản thân? Ngươi cũng sẽ làm vậy thôi, phải không?”

Thượng Uyên nghiêm mặt: “Sự phản bội của ngươi không chỉ là việc sống còn, mà còn là mạng sống và tương lai của triều đình. Nếu không dừng lại, ngươi sẽ phải trả giá.”

Cuộc đối mặt căng thẳng kéo dài, ánh mắt hai bên dường như muốn xuyên thấu tâm can nhau. Nhưng Thượng Uyên hiểu rằng, phải sử dụng trí tuệ hơn sức mạnh. Ông đưa ra một kế hoạch: “Ta sẽ cho ngươi cơ hội chuộc lỗi. Ngươi sẽ giúp ta lật ngược tình thế, dẫn dắt phe đối lập vào bẫy. Nếu không… ngươi sẽ phải hứng chịu hậu quả.”

Phúc Lâm im lặng, nhưng trong ánh mắt lóe lên sự tính toán. Ông biết rằng, chỉ có sự thông minh và khôn khéo mới giúp Thượng Uyên sống sót trong cạm bẫy nội cung.

Ngày tiếp theo, Thượng Uyên triển khai kế hoạch cẩn trọng. Ông giả vờ lơ là một vài thông tin, để Phúc Lâm đưa đến Lạc Huyên. Những thông tin này không quan trọng, nhưng đủ để khiến phe đối lập tin rằng họ đang nắm ưu thế. Đồng thời, Thượng Uyên chuẩn bị những người trung lập trong cung để sẵn sàng can thiệp khi cần.

Trong những ngày tiếp theo, các dấu hiệu phản bội và âm mưu được xác nhận. Một quan lại trung thành với Lạc Huyên đã âm thầm tổ chức một cuộc gặp bí mật, nhưng nhờ thông tin từ Phúc Lâm, Thượng Uyên và Thanh Dương đã lập tức ngăn chặn. Đây là lần đầu tiên Thượng Uyên thực hiện phản công chủ động, và ông nhận ra rằng: chiến tranh trong cung không cần đến kiếm và cung tên, mà là đấu trí, nhẫn nhịn, và khai thác từng sơ hở của đối phương.

Đêm cuối tuần, cung điện rực rỡ ánh đèn cho một buổi lễ lớn. Thượng Uyên đứng lặng trên ban công, quan sát từng cử chỉ, từng ánh mắt của các phi tần và quan lại. Ông thấy Lạc Huyên tươi cười, nhưng trong ánh mắt vẫn là sự toan tính. Thượng Uyên nhắm mắt, thầm nghĩ: “Âm mưu chưa kết thúc. Kẻ phản bội trong hàng ngũ của ta giờ đã là đồng minh tạm thời. Mỗi bước đi đều phải cân nhắc kỹ lưỡng. Và lần này, ta sẽ không để sai lầm nào xảy ra.”

Trong bóng tối, những lưỡi dao giấu kín vẫn chực chờ, nhưng Thượng Uyên đã sẵn sàng. Ông biết rằng cung điện Phong Lăng sẽ không còn yên bình, nhưng từ chính sự nguy hiểm ấy, ông sẽ dần dần điều khiển các nước cờ, lật ngược tình thế và chuẩn bị cho những trận chiến lớn hơn, nơi quyền lực và mạng sống của cả triều đình được đặt lên bàn cân.

Chương 5 kết thúc với hình ảnh Thượng Uyên đứng giữa cung điện tĩnh lặng, ánh trăng chiếu qua những tấm rèm nhung, như soi rõ những âm mưu đang lặng lẽ hình thành. Mạng lưới phản bội đã được phát hiện, nhưng đồng thời, Thượng Uyên hiểu rằng cuộc chiến thực sự mới bắt đầu, nơi mà trí tuệ, lòng can đảm và sự kiên nhẫn sẽ quyết định số phận Vĩnh Thế triều.


trướcsau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×