Sáng sớm trong Ngự Cung Phong Lăng, ánh nắng xuyên qua những khung cửa sổ chạm trổ, chiếu lên các tấm thảm đỏ rực rỡ trải dọc hành lang. Tuy nhiên, vẻ bình yên ấy chỉ là bề ngoài. Cung điện giờ đây như một bàn cờ khổng lồ, nơi mà mỗi lời nói, từng ánh mắt, từng cử chỉ đều có thể là một nước đi, quyết định số phận của triều đình.
Thượng Uyên đứng lặng trước cửa sổ phòng yến, ánh mắt chăm chú nhìn xuống sân thượng uyển, nơi vài quan lại và phi tần đang di chuyển. Trái tim ông đập nhanh, không phải vì sợ hãi, mà vì quyết tâm. Những ngày vừa qua, qua đêm hội, ông đã nắm được những manh mối quan trọng: kế hoạch của phe Lạc Huyên, các đồng minh tiềm năng, và cả những kẻ sẽ phản bội. Giờ là lúc phải hành động.
Thanh Dương bước vào, mang theo một tập hồ sơ và vài lá thư mật. “Anh đã sẵn sàng chưa?” cô hỏi, giọng trầm mà quyết đoán. Thượng Uyên gật đầu. “Chúng ta không thể chần chừ nữa. Mỗi phút trôi qua, âm mưu của Lạc Huyên và phe đối lập càng trở nên nguy hiểm hơn.”
Minh Tài xuất hiện, ánh mắt sắc bén như dao: “Hoàng tử, các bước đi đầu tiên cần cẩn trọng. Chúng ta sẽ dùng chính mạng lưới phe đối lập để dẫn dụ họ, đồng thời giữ thông tin quan trọng trong tay. Chỉ một sai lầm thôi cũng đủ khiến mọi thứ sụp đổ.”
Thượng Uyên quyết định bước đầu triển khai hai chiến lược quan trọng:
Tạo liên minh ngầm: tiếp cận những phi tần và quan lại chưa bị mua chuộc, thuyết phục họ trung lập hoặc đứng về phe mình.
Dẫn dụ phe đối lập: sử dụng thông tin sai lệch, để Lạc Huyên và đồng minh lộ kế hoạch, từ đó Thượng Uyên nắm lợi thế.
Ngày hôm đó, ông tiếp xúc với Thái giám Phúc Lâm, người vừa mới gia nhập cung nhưng có nhiều thông tin giá trị. Qua những câu hỏi tinh tế và ánh mắt quan sát, Thượng Uyên nhận ra rằng Phúc Lâm là người trung lập nhưng đầy tham vọng. Một đồng minh tiềm năng nếu được khéo léo dẫn dắt.
Buổi tối, Thượng Uyên và Thanh Dương gặp mặt Phúc Lâm trong một lối đi bí mật dưới vườn thượng uyển. Cây cối rậm rạp che khuất mọi ánh mắt, gió nhẹ thổi qua, tạo ra âm thanh rì rào như nhắc nhở họ về sự nguy hiểm đang rình rập. Thượng Uyên nhìn thẳng vào mắt Phúc Lâm: “Chúng ta cần một người có khả năng quan sát, thu thập thông tin và giữ bí mật tuyệt đối. Nếu anh đứng về phía chúng tôi, sẽ có lợi ích lâu dài cho bản thân và triều đình.”
Phúc Lâm im lặng một hồi lâu, rồi gật đầu. “Ta hiểu, Hoàng tử. Nhưng mọi việc đều nguy hiểm. Một bước sai, không chỉ mất quyền lợi, mà còn mất mạng.”
Thượng Uyên nhấn mạnh: “Chỉ cần một người trong chúng ta lơ là, phe đối lập sẽ lật ngược tình thế. Hãy cẩn trọng.”
Đêm đến, cung điện chìm trong ánh sáng lờ mờ của đèn dầu, hành lang dài như vô tận. Thượng Uyên triển khai nước cờ thứ hai: để một thông tin sai lệch về việc ông sẽ rút khỏi triều đình lan truyền đến Lạc Huyên. Thông tin này được Minh Tài truyền đi qua một thái giám thân cận với phe đối lập, đảm bảo rằng chỉ Lạc Huyên và đồng minh biết.
Phản ứng của phe đối lập không mất nhiều thời gian: Lạc Huyên lập tức tổ chức một cuộc họp bí mật với các quan lại trung thành. Trong căn phòng nhỏ, ánh mắt bà ta sắc lạnh, giọng nói đầy quyền lực: “Hoàng tử Thượng Uyên có ý định rút lui? Không thể để điều này xảy ra. Chúng ta phải hành động ngay, loại bỏ mọi trở ngại trước khi Hoàng đế qua đời.”
Thượng Uyên đứng lặng trong bóng tối, quan sát từ lối đi bí mật, thầm cười nhẹ. Kế hoạch dẫn dụ đã thành công. Họ đã lộ bài, và từ đây, ông sẽ biết được bước đi tiếp theo của đối phương.
Nhưng âm mưu không chỉ dừng lại ở đó. Một số quan lại trung lập bắt đầu hoài nghi, và một vài phi tần tìm cách né tránh Lạc Huyên. Mạng lưới phản bội trở nên phức tạp, và Thượng Uyên hiểu rằng, chỉ cần một sơ suất, ông và đồng minh sẽ rơi vào bẫy.
Trong những ngày tiếp theo, Thượng Uyên liên tục triển khai các nước cờ nhỏ:
Gửi thư mật cho những quan lại trung lập, khuyến khích họ đứng về phe mình.
Quan sát phản ứng của phe đối lập khi thông tin sai lệch được lan truyền.
Lập kế hoạch bảo vệ Hoàng đế trước mọi âm mưu trực tiếp.
Một đêm, Thượng Uyên nhận được tin từ Minh Tài: một thái giám trung thành với Lạc Huyên đã cố gắng tiếp cận Hoàng đế, mang theo lời dối trá về Thượng Uyên. Đây chính là thử thách đầu tiên: nếu không xử lý khéo, Hoàng đế sẽ hiểu lầm con trai mình.
Thượng Uyên nhanh chóng hành động: ông bí mật gặp Hoàng đế, giải thích tình hình, đồng thời cung cấp chứng cứ về sự dối trá. Hoàng đế, dù yếu, vẫn ánh lên sự cảnh giác và đặt niềm tin vào Thượng Uyên.
Qua những bước đi đầu tiên, Thượng Uyên nhận ra một chân lý quan trọng: trong nội cung, không chỉ cần thông minh và dũng cảm, mà còn cần sự kiên nhẫn, tính toán và khả năng dự đoán bước đi của đối phương. Mỗi nước cờ đều quyết định sinh tử, và ông đã bước vào một cuộc chiến không tiếng súng nhưng đầy mưu lược.
Kết thúc Chương 4, Thượng Uyên đứng trên ban công, ánh trăng chiếu xuống mái cung điện vàng son, nhìn những bóng người lướt qua hành lang. Ông thầm nghĩ: “Đây chỉ là những nước cờ đầu tiên. Âm mưu chưa kết thúc, phản công thực sự mới bắt đầu. Nhưng lần này, ta sẽ không lùi bước.”
Cung điện yên tĩnh, nhưng trong bóng tối, những âm mưu vẫn âm ỉ, như chờ đợi bước đi tiếp theo của Thượng Uyên và các phe phái đối lập. Cuộc đấu trí trong cung đã chính thức bước vào giai đoạn quyết liệt, nơi mà mỗi quyết định đều có thể thay đổi số phận Vĩnh Thế triều.