An An

Chương 14:


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Trời mưa.
Mưa rả rích như tiếng kim đồng hồ gõ từng giây nặng nề vào lòng.

Dư An đứng dưới hiên nhà cô, tay run run gõ cửa.

Cốc, cốc, cốc…

Không có tiếng trả lời.
Anh rút điện thoại ra, ngón tay do dự trên tên “Trì An”. Nhưng rồi lại buông xuống.

Ngay khi định quay đi, cánh cửa mở.

Cô đứng đó. Mặc áo len mỏng, tóc buộc cao, đôi mắt vẫn hơi sưng vì khóc.
Thấy anh, cô không ngạc nhiên. Cũng không cười.

— Anh tới làm gì?

Dư An nuốt khan, giọng trầm khàn:

— Anh… muốn gặp em.

Im lặng vài giây. Rồi cô mở rộng cửa:

— Vào đi.

Anh bước vào.
Mọi thứ vẫn như cũ: chiếc ghế sofa màu xám, bàn trà nhỏ, vài cuốn sách lật dang dở.
Nhưng… không còn hơi thở quen thuộc.
Không còn ấm áp ngày trước.

Anh đứng giữa phòng khách, tay đút túi, mắt dán vào ly nước cô vừa uống dở.

— Em vừa khóc à?

— Anh tới đây để hỏi chuyện đó sao?

— Không… anh tới để nói xin lỗi.

Cô cười nhẹ, nhưng là kiểu cười lạnh:

— Lại nữa à? Lại xin lỗi?

Dư An ngước lên, mắt đỏ:

— Anh biết, không gì cứu vãn được những tổn thương em từng chịu.
Anh biết… em có thể đã không còn cần anh nữa.
Nhưng anh vẫn muốn nói.
Trì An, anh sai rồi. Anh sai thật rồi.

Cô siết tay lại, quay mặt đi.

— Em biết. Nhưng Dư An à, xin lỗi đâu phải là một chiếc vé quay lại tim người khác.

Anh im lặng.

Gió ngoài cửa thổi vào.
Rèm cửa khẽ lay. Trái tim anh cũng lay theo từng câu từng chữ của cô.

Cô ngồi xuống sofa, giọng trầm hơn:

— Ngày em bị mắng giữa quán, em đã mong anh sẽ bước ra. Nhưng anh không bước ra.
Ngày em chờ một câu hỏi thăm, anh lại im lặng.
Ngày em dần xa, anh cũng không giữ.

— Anh biết…

— Anh biết… mà anh vẫn đứng yên.
Cho đến khi em ngừng lại, anh mới bước tới.
Nhưng muộn rồi.

Dư An tiến lại gần, ngồi đối diện cô:

— Em thích Viên Kha à?

Im lặng.

Rồi cô khẽ gật đầu.

Nhưng sau đó, mắt cô nhìn thẳng vào anh, giọng nhỏ nhưng rõ ràng:

— Em không biết đó có gọi là thích không.
Em chỉ biết… khi em yếu đuối nhất, người ôm em không phải là anh.

Dư An cắn chặt môi.
Trái tim như bị ai cào vào, từng vết xước rỉ máu.

Anh cúi đầu, khẽ nói:

— Anh không cầu xin em quay lại.
Anh chỉ xin… em đừng ghét anh. Đừng nhìn anh như người xa lạ.

Cô im lặng rất lâu.
Rồi mới đáp:

— Vậy thì… đừng tổn thương em thêm nữa. Làm ơn.


---

Đêm đó, Dư An ngồi lại một lúc.

Cô không tiễn.
Anh không đòi hỏi.

Chỉ có hai người, cách nhau một cái bàn, và một quãng tim không ai băng qua được.

trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!