Trên chuyến tàu cao tốc Sao Đêm, hành trình Thượng Hải - Côn Minh
"Tuyệt thật!" Tiểu Bằng reo lên, áp mặt vào cửa kính lớn của toa quan sát. "Nhìn những thành phố lướt qua như những vì sao kìa. Kỳ nghỉ này của chúng ta chắc chắn sẽ rất đáng nhớ."
Lâm An khẽ gật đầu, tay cầm một ly trà ấm. Cậu cũng phải thừa nhận, chuyến tàu Sao Đêm này thực sự là một trải nghiệm. Nội thất sang trọng, dịch vụ hoàn hảo, và cảm giác được lướt đi trong đêm với tốc độ 300km/h mang lại một sự phấn khích khó tả. Sau một năm học căng thẳng, một chuyến đi đến Côn Minh trong lành là phần thưởng mà cả hai đã tự dành cho mình.
Họ quyết định dùng bữa tối tại toa ăn, một không gian được thiết kế như một nhà hàng cao cấp với những chiếc bàn phủ khăn trắng và ánh đèn vàng ấm cúng. Hầu hết các hành khách hạng VIP đều tập trung ở đây.
Và đó là lúc họ xuất hiện.
Kaito Trần, trong một bộ vest trắng lịch lãm, bước vào cùng với nữ phụ tá của mình, Linh San. Ông ta có một thần thái rất đặc biệt, thu hút mọi ánh nhìn. Còn Linh San, một cô gái trẻ với vẻ đẹp thanh tú, lại trông có vẻ mệt mỏi và căng thẳng.
Họ ngồi ở chiếc bàn gần cửa sổ. Bữa tối của họ diễn ra không mấy vui vẻ. Lâm An, dù không cố ý, vẫn có thể nghe thấy những lời trách móc khe khẽ của Kaito Trần.
"Cô làm đổ ly rượu trên sân khấu hôm trước, suýt nữa thì phá hỏng cả màn diễn. Cô có biết tấm thảm đó đắt tiền thế nào không?"
"Em xin lỗi, thưa thầy. Đó là một tai nạn," Linh San lí nhí đáp.
"Tai nạn?" Kaito Trần cười khẩy, giọng ông ta không lớn nhưng đầy vẻ miệt thị. "Trong thế giới của tôi, không có chỗ cho tai nạn, chỉ có sự hoàn hảo hoặc sự vô dụng thôi, cô hiểu chứ?"
Cuộc nói chuyện kết thúc khi Kaito Trần đứng phắt dậy, ném chiếc khăn ăn xuống bàn. "Tôi về phòng nghỉ trước. Đừng có làm phiền tôi."
Ông ta bỏ đi, để lại Linh San một mình với gương mặt tái nhợt. Cô ngồi đó một lúc lâu, cố gắng kiềm những giọt nước mắt, rồi gọi một ly rượu.
Lâm An và Tiểu Bằng dùng bữa xong, trò chuyện thêm một lát. Khi họ đứng dậy để về toa của mình, lúc đó đã gần mười giờ tối. Lâm An liếc nhìn về phía bàn của Linh San. Cô gái vẫn ngồi đó, lặng lẽ nhìn ra màn đêm đang lướt qua ngoài cửa sổ. Hàng chục hành khách và nhân viên phục vụ trong toa ăn đều có thể làm chứng cho sự hiện diện của cô.
"Tội nghiệp cô gái đó thật," Tiểu Bằng thì thầm khi họ đi dọc theo hành lang hẹp. "Làm việc với một người như vậy chắc áp lực lắm."
Lâm An không nói gì. Cậu chỉ cảm thấy một sự bất an mơ hồ. Đằng sau ánh hào quang của một ảo thuật gia thiên tài, dường như là một con người với trái tim không hề có chút phép màu nào.
Cậu trở về phòng, khóa trái cửa, và nhanh chóng chìm vào giấc ngủ theo tiếng "xình xịch" đều đều của con tàu. Cậu không hề biết rằng, chỉ cách cậu vài toa tàu, màn ảo thuật cuối cùng và đẫm máu nhất của Kaito Trần vừa mới bắt đầu.