Lâm An bị đánh thức bởi tiếng gõ cửa dồn dập và những tiếng nói chuyện ồn ào ngoài hành lang. Cậu nhìn đồng hồ. Mới bảy giờ sáng.
"Có chuyện gì vậy?" Tiểu Bằng dụi mắt, lười biếng ngồi dậy.
Lâm An mở cửa. Một nhân viên tàu hỏa đang đứng đó, mặt đầy vẻ căng thẳng. "Xin lỗi đã làm phiền quý khách," anh ta nói. "Có một sự cố xảy ra. Xin quý khách vui lòng ở yên trong phòng cho đến khi có thông báo mới."
Hành lang chật cứng những hành khách tò mò. Ở phía cuối, trước cửa toa VIP số A-1, toa của Kaito Trần, trưởng tàu và một vài nhân viên an ninh đang đứng tụ tập.
"Chuyện gì thế?" Tiểu Bằng hỏi vọng ra.
"Nghe nói ảo thuật gia Kaito Trần không chịu mở cửa," một người đàn ông đứng gần đó đáp. "Trợ lý của ông ta nói đến giờ ăn sáng rồi mà gọi mãi không được."
Lâm An nhìn về phía đó. Cậu thấy Linh San đang đứng nép mình vào một góc, mặt trắng bệch, cả người run rẩy. Trưởng tàu, sau nhiều lần gõ cửa và gọi lớn mà không có kết quả, đã quyết định phá cửa.
Họ không có chìa khóa vạn năng cho cái chốt xích bên trong. Một nhân viên an ninh phải dùng một thanh kim loại cứng để nạy bung nó ra. Tiếng kim loại bị bẻ cong vang lên một cách chói tai.
Cánh cửa cuối cùng cũng mở ra.
Toa phòng ngủ VIP khá rộng rãi, với một chiếc giường lớn, một bàn làm việc nhỏ và một cửa sổ nhìn ra khung cảnh đang lướt qua. Mọi thứ trong phòng đều ngăn nắp, không có dấu hiệu của một cuộc vật lộn.
Và trên tấm thảm Ba Tư đắt tiền giữa phòng, Kaito Trần nằm đó, ngửa mặt lên trần nhà. Bộ vest trắng của ông ta tương phản hoàn toàn với màu đỏ sẫm của vết máu loang ra từ ngực. Cắm sâu trên đó là một con dao găm trang trí tinh xảo, loại dao mà ông ta thường dùng trong các màn biểu diễn của mình.
Một nhân viên nữ hét lên thất thanh. Trưởng tàu vội vã lùi lại, mặt tái mét.
"Gọi cảnh sát ở ga Côn Minh ngay lập tức! Phong tỏa toàn bộ toa tàu này lại! Không ai được vào, không ai được ra!"
Lâm An đứng ở phía xa, nhưng tầm mắt của cậu đủ để nhìn thấy tất cả. Cậu thấy con dao trên ngực nạn nhân. Cậu thấy sợi dây xích an toàn bị bẻ cong treo lủng lẳng trên cửa. Và cậu thấy nét mặt kinh hoàng, nhưng cũng có một chút gì đó khó hiểu, trên gương mặt của Linh San.
Một vụ giết người trong một căn phòng khóa trái từ bên trong. Trên một chuyến tàu đang di chuyển với tốc độ hàng trăm cây số một giờ. Hung thủ không có lối nào để thoát ra ngoài.