án mạng trong bóng tối

Chương 1: Bóng tối khép cửa


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Đêm xuống. Thành phố nhỏ Bình Hòa chìm trong sương mờ, từng ngôi nhà thấp thoáng ánh đèn vàng leo lét như những hồn ma lạc lõng giữa màn đêm. Con đường chính vắng lặng, chỉ có tiếng gió rít qua khe cửa sổ cũ kỹ và những tán cây xào xạc như thì thầm những bí mật chưa ai dám hé lộ.

Linh Anh, phóng viên trẻ tuổi của một tờ báo địa phương, bước qua hành lang hẹp dẫn vào quán cà phê quen thuộc. Cô vừa kết thúc một cuộc phỏng vấn, nhưng cảm giác nặng nề vẫn bám lấy tâm trí cô như một thứ ám ảnh vô hình. Mỗi khi có vụ mất tích xảy ra trong thành phố, Linh Anh luôn cảm thấy một luồng khí lạnh chạy dọc sống lưng, như thể chính bóng tối đang theo dõi cô.

Cô ngồi vào bàn gần cửa sổ, nhấm nháp cà phê đen nóng hổi, nhìn ra ngoài đường. Con phố không một bóng người, chỉ những bóng cây in dài dưới ánh đèn đường lờ mờ. Cô nhớ đến vụ mất tích mới nhất: một thiếu nữ trẻ tên Trang, 19 tuổi, biến mất một cách bí ẩn trên đường về nhà từ cửa hàng tiện lợi. Không ai thấy gì, không một dấu vết, chỉ còn lại chiếc balo rơi vương vãi bên lề đường.

Linh Anh lôi ra cuốn sổ tay, ghi chép từng chi tiết, từng mối liên hệ mà cô thu thập được. Cô biết rằng cảnh sát đang bối rối, họ không tìm ra manh mối nào, nhưng Linh Anh có linh cảm: đây không phải là lần đầu tiên, và cũng không phải là vụ việc ngẫu nhiên.

Một âm thanh lạ vang lên từ phía đường sau quán cà phê. Linh Anh quay lại, nhíu mày. Tiếng bước chân chậm rãi, đều đều, nhưng lại không khớp với bất cứ người qua lại nào. Cô nín thở, cảm giác tim đập dồn dập. Trong ánh sáng mờ ảo, bóng một người hiện ra ở cuối con hẻm, dáng thấp, khoác áo tối màu, không nhìn rõ mặt. Linh Anh cảm thấy một luồng khí lạnh chạy từ gáy xuống cột sống, nhưng cô không rời mắt.

Người ấy đứng im vài giây, rồi biến mất sau góc phố. Linh Anh cố gắng nhìn theo, nhưng chỉ còn lại bóng tối và im lặng. Cô thở ra, tự nhủ rằng mình đang tưởng tượng, nhưng trong lòng vẫn còn một nỗi bất an kỳ lạ.

Ngày hôm sau, Linh Anh đến sở cảnh sát Bình Hòa để thu thập thông tin. Cô gặp Minh Kha, một thám tử trẻ nhưng nghiêm túc, người từng mất một người thân trong một vụ án chưa phá. Minh Kha nhìn cô, ánh mắt sắc bén:

“Cô là phóng viên Linh Anh, phải không? Tôi nghe nói cô muốn tìm hiểu vụ mất tích của Trang.”

“Vâng, thưa anh. Tôi muốn có thêm thông tin để điều tra, để hiểu xem chuyện gì đang xảy ra trong thành phố này.”

Minh Kha gật đầu, dẫn cô vào phòng làm việc, nơi bản đồ thành phố trải dài trên bàn, nhiều mũi tên đỏ đánh dấu các địa điểm có vụ mất tích trước đây.

“Những vụ này đều xảy ra trong vòng sáu tháng qua. Ban đầu chúng tôi nghĩ chỉ là ngẫu nhiên, nhưng giờ thì không còn nghi ngờ gì nữa. Có một mẫu hình mà chúng tôi chưa giải mã được.”

Linh Anh nhìn bản đồ, tim cô thắt lại. Mỗi dấu chấm đỏ là một cuộc đời biến mất, và tất cả đều rơi vào khu vực hẻo lánh, ít người qua lại.

“Anh có nghĩ đây là một kẻ giết người hàng loạt không?” cô hỏi, giọng run run.

Minh Kha im lặng một lúc lâu, rồi nói:

“Cá nhân tôi nghĩ vậy. Nhưng vấn đề là hắn quá tinh vi. Không để lại dấu vết, không để lại lời nhắn, không để lại bất cứ manh mối nào.”

Linh Anh cắn môi, cảm giác hồi hộp và nguy hiểm trỗi dậy trong lòng. Cô biết rằng nếu muốn tìm ra sự thật, mình sẽ phải dấn thân vào bóng tối, nơi mà ranh giới giữa sự sống và cái chết mỏng manh đến kinh hoàng.

Buổi chiều, Linh Anh quay lại hiện trường nơi Trang mất tích. Con hẻm tối, chỉ còn ánh đèn đường leo lét và những âm thanh lạ từ xa vọng lại. Cô bước từng bước, tai căng ra để nghe bất cứ tiếng động nào, mắt nhìn xung quanh từng bóng tối.

Bỗng nhiên, một cơn gió mạnh thổi qua, làm cô run lên. Cô cúi xuống, nhặt một mẩu giấy bị bỏ lại gần gốc cây. Trên đó, nét chữ nguệch ngoạc nhưng lạnh lùng:

“Đừng tìm kiếm, nếu không muốn biến mất như cô ấy.”

Linh Anh co rúm người, tim đập mạnh. Đây không còn là sự trùng hợp nữa. Kẻ nào đó đang theo dõi, cảnh báo, và cô đã bước vào vùng nguy hiểm không thể quay đầu.

Ngay lúc đó, từ phía cuối con hẻm, một bóng người hiện ra. Linh Anh giật mình, tim như muốn nhảy ra ngoài. Người đó mặc áo tối, dáng đi chậm rãi, và không để lộ gương mặt. Linh Anh cầm máy ảnh, muốn chụp lại, nhưng tay cô run rẩy, tim đập dồn dập. Người ấy đứng im vài giây, rồi bỗng biến mất vào bóng tối, để lại một cảm giác kinh hoàng và rùng rợn mà cô không thể lý giải.

Cô biết một điều: đêm nay sẽ không bình yên, và hành trình tìm ra kẻ giết người này mới chỉ bắt đầu.

Đêm về, Linh Anh ngồi trong phòng trọ, ánh đèn mờ chiếu lên nét mặt căng thẳng. Cô mở sổ tay, ghi lại mọi chi tiết, từng bước đi, từng mẩu giấy, từng bóng người. Trong lòng cô, nỗi sợ hãi xen lẫn quyết tâm: phải tìm ra sự thật, dù có phải đối diện với cái chết.

Bên ngoài, gió thổi qua, cánh cửa kẽo kẹt, và bóng tối dường như đang rình rập, chực chờ một bước sai lầm. Linh Anh biết rằng mình đã bước vào một trò chơi nguy hiểm, nơi mà mọi quyết định đều mang tính sống còn.

Hết chương 1.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×