án mạng trong bóng tối

Chương 2: Dấu vết trong đêm


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Sáng sớm hôm sau, thành phố Bình Hòa vẫn chìm trong làn sương mờ, khiến mọi thứ trở nên mơ hồ như đang trôi giữa thực và ảo. Linh Anh rời phòng trọ, tay cầm sổ ghi chép, bước nhanh qua con phố vắng. Cô biết rằng mọi manh mối đều quý giá, và để tìm ra kẻ giết người, cô cần theo dõi mọi dấu hiệu dù là nhỏ nhất.

Khi Linh Anh đến hiện trường vụ mất tích, con hẻm tối từ tối qua giờ đã sáng hơn chút ít, nhưng vẫn còn cảm giác lạnh lẽo và tĩnh mịch. Cô quan sát từng góc khuất, từng bức tường, nơi mà có thể kẻ giết người đã để lại dấu vết. Một mùi hương lạ thoảng qua khiến cô nhíu mày, không rõ là mùi gì – hơi hóa chất hay mùi cơ thể người lâu ngày? Cảm giác rùng mình lại trỗi dậy.

Đột nhiên, Linh Anh thấy một vệt vết chân nhỏ, dính bùn, chạy từ góc hẻm ra đường chính. Không chắc chắn, nhưng cô vẫn theo dõi, cẩn thận bước từng bước. Vệt chân dẫn đến một căn nhà cũ kỹ bỏ hoang, cửa sổ kính nhiều nơi vỡ, cánh cửa trước khép hờ. Cô nín thở, bước vào, ánh mắt căng như muốn nhìn thấu bóng tối.

Bên trong, căn nhà đầy bụi và mùi ẩm mốc. Một cảm giác bất an mạnh mẽ bủa vây cô. Linh Anh mở máy ảnh, chụp lại từng góc, từng vết bẩn, rồi lật sổ tay, ghi chú: vết chân vẫn còn ướt, cho thấy kẻ giết người vừa mới rời khỏi đây. Tim cô đập nhanh, nhưng cô biết rằng bỏ chạy giờ sẽ là một sự thất bại, bởi đây là cơ hội quý giá để tìm manh mối.

Bỗng, một tiếng động lạ vang lên từ phía gác xép. Linh Anh giật mình, lùi lại một bước. Cô nhấc chân, định chạy lên, nhưng người ở phía trên đã để lại dấu hiệu: một mẩu giấy, được dán lên bức tường với dòng chữ nguệch ngoạc:

“Ngươi tò mò quá… Nhưng tò mò sẽ trả giá.”

Linh Anh cảm giác tim mình như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực. Đây rõ ràng là lời cảnh báo của kẻ giết người. Không chỉ dừng lại ở việc bắt cóc, hắn còn chơi trò tinh vi với nỗi sợ của cô. Cô hít một hơi sâu, tự nhủ: “Không được sợ. Phải tiếp tục.”

Chiều hôm đó, Linh Anh hẹn gặp Minh Kha tại trụ sở cảnh sát. Trong phòng điều tra, Minh Kha đang nhìn bản đồ các vụ mất tích, tay cầm tách cà phê nhưng ánh mắt sắc như dao.

“Cô tìm ra gì ở hiện trường sáng nay?” Minh Kha hỏi, giọng khẽ trầm.

“Vết chân, còn ướt. Và một mẩu giấy với lời cảnh báo. Tôi nghĩ kẻ giết người đang theo dõi chúng ta, có thể hắn biết tôi điều tra.”

Minh Kha gật đầu, ánh mắt lo lắng:

“Nếu đúng như cô nói, hắn không chỉ nguy hiểm mà còn cực kỳ tinh vi. Chúng ta phải cẩn thận từng bước. Linh Anh, đây không còn là trò chơi nữa. Mỗi quyết định sai lầm có thể trả giá bằng mạng sống.”

Họ cùng nhau phân tích bản đồ, so sánh các vụ mất tích trước đây. Minh Kha chỉ ra một chi tiết đáng chú ý: tất cả các nạn nhân đều từng đến một sự kiện văn hóa nhỏ cách đây hai năm, và họ đều có điểm chung: ở gần khu vực hẻo lánh vào ban đêm.

“Hắn chọn nạn nhân có kế hoạch. Đây không phải ngẫu nhiên,” Minh Kha nói. “Và có thể hắn đang quan sát, theo dõi từng động tĩnh của cảnh sát và báo chí.”

Linh Anh ghi lại từng chi tiết, cảm giác nguy hiểm càng lúc càng đè nặng. Cô biết rằng bước đi tiếp theo phải cẩn trọng, nhưng bản năng nghề nghiệp thúc giục cô: phải tìm ra kẻ giết người trước khi có nạn nhân mới.

Tối hôm đó, Linh Anh đi lại hiện trường vụ mất tích, lần này mang theo đèn pin và máy ghi âm. Cô quan sát từng bóng tối, từng bức tường vỡ, và ghi âm mọi âm thanh lạ. Bất ngờ, cô nghe tiếng bước chân nhỏ, đều đặn, gần như đi theo nhịp thở của cô. Cô nín thở, đứng im. Tiếng bước chân dừng lại, chỉ còn sự im lặng đáng sợ.

Cô cúi xuống, thấy một vết trượt dài trên nền đất, như thể một vật nặng bị kéo đi. Cảm giác rùng rợn lại bủa vây. Linh Anh nhấc máy ảnh, chụp lại vết trượt. Đúng lúc đó, một cánh cửa sổ phía trên rung lên nhẹ, như thể ai đó đang quan sát cô từ bên trên.

Tim cô đập dồn dập. Linh Anh lùi lại, muốn bỏ chạy, nhưng cảm giác nghề nghiệp thôi thúc cô: phải tìm hiểu đến cùng. Cô ghi chú: kẻ giết người biết rõ cách di chuyển của nạn nhân và các dấu vết, đồng thời cảnh báo bằng lời nhắn. Đây là một kẻ tinh vi, có kế hoạch và sở hữu trí tuệ đáng sợ.

Ngày tiếp theo, Linh Anh và Minh Kha gặp một nhân chứng quan trọng: chủ cửa hàng tiện lợi nơi Trang mua đồ trước khi mất tích. Người này kể lại: Trang có vẻ bối rối và hoảng hốt, dường như đang trốn tránh ai đó. Linh Anh ghi chép kỹ lưỡng, đồng thời nhận thấy một chi tiết nhỏ nhưng quan trọng: có một chiếc xe đen thường xuyên xuất hiện gần cửa hàng.

Minh Kha nhíu mày:

“Nếu có thể xác định chủ nhân chiếc xe, chúng ta sẽ có manh mối quan trọng. Tôi đoán hắn đang chọn nạn nhân theo cách rất tinh vi, cẩn thận từng bước.”

Cả hai đồng ý rằng cần theo dõi và đặt bẫy, nhưng nguy hiểm luôn rình rập. Linh Anh cảm nhận rõ: họ đang bước vào vòng xoáy kinh hoàng, nơi mỗi bước đi đều có thể trở thành cái bẫy chết người.

Đêm xuống, Linh Anh trở về phòng trọ. Cô bật máy ghi âm, nghe lại mọi chi tiết đã ghi trong ngày. Âm thanh gió thổi qua khe cửa, tiếng bước chân trên hành lang, tiếng kính vỡ vụn – tất cả dường như biến thành những cảnh báo sống động trong đầu cô. Cô cảm thấy sợ hãi nhưng quyết tâm, biết rằng nếu dừng lại, nạn nhân tiếp theo sẽ là người vô tội.

Cô mở sổ tay, viết:

“Hắn tinh vi. Hắn quan sát. Hắn biết tôi. Nếu không cẩn thận, tôi sẽ là người tiếp theo.”

Ngoài kia, bóng tối khép cửa, và từ những ngóc ngách u ám, có tiếng thở đều, dồn dập, như nhắc nhở cô: trò chơi mới chỉ bắt đầu, và kẻ giết người vẫn đang ẩn mình, chờ đợi bước đi sai lầm của cô.

Hết chương 2.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×