án mạng trong bóng tối

Chương 10: Bẫy sinh tử


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Mưa vẫn rơi tầm tã ngoài căn nhà ven sông, tạo nên một màn nhạc lạnh lẽo, hòa cùng tiếng gió rít qua khe cửa, khiến từng cơn gió mang theo cảm giác rùng rợn như tiếng thở dài của bóng tối. Linh Anh và Minh Kha đứng lặng trong căn phòng, mắt dán vào mảnh giấy thách thức mà kẻ giết người vừa để lại:

“Các người đã bước vào mê cung. Mỗi lựa chọn sẽ quyết định mạng sống của các người. Hãy suy nghĩ kỹ trước khi hành động.”

Áp lực như tấn công trực tiếp vào tâm trí, làm tim Linh Anh đập dồn dập. Cô hít một hơi sâu, cố gắng bình tĩnh, tay run run cầm máy ảnh để ghi lại tất cả chi tiết.

“Hắn đã chuẩn bị mọi thứ,” Minh Kha thì thầm, giọng trầm trầm. “Mỗi phòng, mỗi hành lang, mỗi bóng tối đều là một phần bẫy. Chúng ta phải đi thật cẩn thận.”

Linh Anh gật đầu, cảm giác ngột ngạt và căng thẳng như muốn bóp nghẹt từng hơi thở. Họ quyết định bắt đầu giải mã bẫy sinh tử, dựa vào ký hiệu trên mảnh giấy và sơ đồ các vụ án trước.

Họ tiến vào hành lang phía sau, từng bước đều như dấn mình vào miệng cọp. Sàn nhà trơn ướt vì mưa dột, các vết máu loang lổ như dấu vết sinh tử. Linh Anh nhặt một mảnh gỗ nhỏ, dùng để dò trước, trong khi Minh Kha đưa súng lên, cảnh giác mọi chuyển động.

Đột nhiên, một cánh cửa bật mở, và một luồng gió lạnh rít qua, như bàn tay vô hình xoa lên da thịt, khiến cả hai rùng mình. Bên trong, căn phòng tối om, chỉ có ánh sáng le lói từ một chiếc đèn dầu cũ. Trên sàn là những vệt máu mới, dấu chân ướt và vài mảnh giấy với ký hiệu tam giác như lần trước.

“Hắn đang quan sát chúng ta từ trước,” Linh Anh thở hổn hển. “Mỗi chi tiết ở đây đều để dẫn dụ hoặc kiểm tra phản ứng của chúng ta.”

Minh Kha nhíu mày, quan sát kỹ: “Và nếu chúng ta sai một bước, hắn sẽ… không bỏ qua.”

Một tiếng động từ phía sau khiến họ giật mình: bóng người thấp thoáng qua hành lang, di chuyển nhanh như một cơn gió ma quái. Linh Anh nắm chặt tay Minh Kha, tim đập rộn ràng, trong khi hắn đã biến mất vào bóng tối.

Cả hai bước tiếp, ánh mắt dán vào từng góc tối, từng vật thể nhỏ trên sàn. Linh Anh nhận thấy một dấu hiệu quan trọng: các ký hiệu trên tường không chỉ là chỉ dẫn, mà còn ẩn chứa mô thức về thời gian hành động của kẻ giết người.

“Nếu đúng, hắn sẽ ra tay trong vòng mười phút tới,” Linh Anh nói, giọng run run nhưng quyết đoán. “Chúng ta phải chuẩn bị mọi phương án.”

Minh Kha gật đầu, kiểm tra lại súng, đèn pin và thiết bị liên lạc. Mỗi giây trôi qua là một thử thách sinh tử, và họ biết rằng không được phép sai sót.

Họ tiếp cận phòng cuối cùng theo sơ đồ. Khi vừa mở cửa, một bẫy cơ học lập tức kích hoạt: từ trần rơi xuống hàng loạt vật nhọn, may mắn Linh Anh và Minh Kha phản xạ kịp, tránh được. Bóng tối xung quanh như cố tình dồn họ vào một góc, làm mọi thứ trở nên rùng rợn và ngột ngạt hơn.

“Hắn đã chuẩn bị sẵn bẫy,” Minh Kha nói, thở dồn. “Chúng ta đang đi đúng hướng, nhưng vẫn chưa đủ an toàn.”

Linh Anh nhặt một mảnh giấy rơi bên cạnh, đọc dòng chữ nguệch ngoạc:

“Các người chỉ thấy bề nổi. Phần chìm… là thử thách thật sự. Hãy nhìn kỹ và giải mã trước khi quá muộn.”

Ánh mắt cô lóe lên sự tỉnh táo: kẻ giết người không chỉ dựa vào bạo lực, mà còn kiểm soát tâm lý nạn nhân một cách tinh vi. Mỗi bước đi phải dựa vào trí tuệ, phân tích kỹ lưỡng và phối hợp hoàn hảo.

Đột nhiên, một bóng người xuất hiện ngay trước mắt, lần này hắn không di chuyển nữa, đứng im như bóng ma trong bóng tối. Linh Anh và Minh Kha dừng lại, tim đập mạnh, không dám cử động.

“Các người đã đến đúng lúc,” giọng hắn vang, lạnh lùng và sắc bén. “Giờ là lúc trò chơi thực sự bắt đầu.”

Hắn bước chậm, từng bước đều tạo ra cảm giác đe dọa đến tột cùng, ánh mắt lóe lên sự điên rồ. Linh Anh cảm giác mọi nỗi sợ hãi bị khuếch đại gấp bội, trong khi Minh Kha giữ nguyên tư thế phòng thủ, sẵn sàng phản ứng bất kỳ lúc nào.

Hắn bắt đầu di chuyển quanh họ, nhấn mạnh từng chi tiết trong trò chơi sinh tử:

“Mỗi nạn nhân, mỗi bước đi của các người đều đã được tính toán. Nếu muốn sống sót, hãy chứng minh trí tuệ và bản lĩnh.”

Linh Anh hiểu rằng cả hai đang bị ép vào tình huống cực kỳ nguy hiểm, nơi chỉ một sai sót nhỏ cũng có thể dẫn đến cái chết. Cô nhanh chóng ghi chú, quan sát sơ đồ, và phát hiện một mô thức ẩn trong ký hiệu tam giác: vị trí và thứ tự các bẫy tiếp theo.

Minh Kha nhìn cô, giọng trầm: “Chúng ta phải phối hợp hoàn hảo, nếu không… sẽ không ai thoát.”

Họ chia nhau nhiệm vụ: Linh Anh giải mã ký hiệu, Minh Kha theo dõi mọi chuyển động xung quanh và xử lý các bẫy cơ học. Từng bước đi qua căn phòng đều là một bài kiểm tra sinh tử, âm thanh từ bên ngoài như tiếng thở dài của bóng tối, khiến não bộ căng thẳng đến mức mọi giác quan đều bị kích thích tối đa.

Một tiếng click nhỏ vang lên, và một bẫy khác kích hoạt, dây sắt giăng sẵn từ trần, suýt chạm vào Linh Anh. Minh Kha lập tức kéo cô ra, cả hai lùi về phía sau, tim đập dồn dập.

“Hắn không chỉ giết người, hắn muốn chúng ta sợ hãi đến mức mất phương hướng,” Minh Kha thở hổn hển.

Linh Anh gật đầu, ánh mắt sắc bén: một phần sợ hãi, nhưng quyết tâm lớn hơn. Cô biết rằng nếu không tỉnh táo, họ sẽ là nạn nhân tiếp theo trong trò chơi tinh vi này.

Họ tiếp tục tiến vào hành lang cuối cùng, nơi hắn đã để lại nhiều dấu hiệu nhất: máu, ký hiệu, và mảnh giấy mới. Linh Anh nhanh chóng giải mã, nhận ra vị trí tiếp theo của hắn, đồng thời đoán được mục tiêu của kẻ giết người.

“Hắn muốn kiểm tra phản xạ của chúng ta, ép chúng ta đi theo kịch bản của hắn,” Linh Anh nói. “Nhưng lần này, chúng ta sẽ chủ động hơn.”

Minh Kha gật đầu, nắm chặt tay cô: “Đúng. Chúng ta không còn là những con cờ vô hại. Lần này, chúng ta sẽ chơi theo cách của mình.”

Bóng tối xung quanh như vẫn rình rập, đe dọa, nhưng trong lòng Linh Anh và Minh Kha, ý chí và quyết tâm mạnh mẽ hơn bao giờ hết. Trận chiến trí tuệ và sinh tử vừa mới bắt đầu, và không ai biết kết quả sẽ ra sao trong phút giây tiếp theo.

Hết chương 10.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×