Khi Linh Anh và Minh Kha bước vào căn nhà ven sông, một cảm giác ngột ngạt, như bị hàng nghìn cặp mắt vô hình dõi theo lập tức bao trùm lên cả hai. Bóng tối dày đặc bên trong căn phòng, chỉ có ánh sáng le lói từ chiếc đèn dầu cũ trên bàn. Từng âm thanh nhỏ—tiếng gió rít qua khe cửa, tiếng nước mưa rơi lộp bộp trên mái tôn—cũng khiến tim họ như thắt lại.
“Cẩn thận từng bước,” Minh Kha thì thầm, giọng trầm trầm. “Hắn có thể xuất hiện bất ngờ.”
Linh Anh gật đầu, tay cầm máy ảnh, ánh mắt dán chặt vào từng góc tối. Cô cảm nhận được một áp lực khủng khiếp, như thể chính căn nhà này đang hít thở, theo dõi mọi hành động của họ.
Bên trong, căn phòng không có nhiều đồ đạc, nhưng trên sàn là những vệt máu mới, loang lổ và ướt. Một mảnh giấy vừa được đặt trên bàn, dòng chữ nguệch ngoạc:
“Các người đã đi quá xa… nhưng vẫn chưa hiểu trò chơi của tôi.”
Ánh mắt Linh Anh rùng mình, nhận ra rằng kẻ giết người không chỉ giết để thỏa mãn bản thân, mà còn muốn chơi trò tâm lý tinh vi với họ.
Đột nhiên, từ phía góc tối, một bóng người thấp thoáng xuất hiện. Minh Kha lập tức đưa súng lên, nhưng bóng người ấy di chuyển nhanh như một cơn gió, tránh mọi đường đạn và biến mất vào hành lang. Linh Anh cảm thấy tim đập rộn ràng, mồ hôi lạnh ướt đẫm sống lưng.
“Hắn… quá nhanh,” cô thở hổn hển. “Không thể nào bắn trúng hắn bằng cách thông thường.”
Minh Kha nhíu mày, nhìn quanh: “Hắn đang thử phản ứng của chúng ta. Mỗi bước đi của chúng ta đều nằm trong kịch bản của hắn.”
Linh Anh nhặt mảnh giấy trên bàn, chạm vào một ký hiệu lạ: một vòng tròn với các dấu chấm nhỏ bên trong, giống như sơ đồ vị trí nạn nhân. Cô nhận ra một mô thức nguy hiểm: hắn dự đoán các phản ứng của họ, dẫn họ tới nơi hắn kiểm soát hoàn toàn.
Đêm càng về khuya, mưa rơi nặng hạt, sương mù dày đặc. Linh Anh và Minh Kha quyết định theo sơ đồ, đi tiếp vào phòng phía sau, nơi có nhiều dấu vết mới nhất. Từng bước đi như vào sâu hơn trong một mê cung sinh tử.
Khi đến hành lang cuối cùng, Linh Anh chợt nhận ra một chi tiết quan trọng: dấu chân trên sàn và các ký hiệu trên tường không chỉ để dẫn họ, mà còn chứa thông tin về thời gian hắn ra tay tiếp theo. Cô nhăn mặt, nói với Minh Kha:
“Nếu đúng, hắn sẽ xuất hiện bất ngờ trong vòng mười phút nữa. Chúng ta phải chuẩn bị mọi phương án.”
Minh Kha gật đầu, cơ thể căng như dây đàn. Họ kiểm tra súng, chuẩn bị đèn pin và thiết bị liên lạc. Từng giây trôi qua như một tiếng chuông đếm ngược sinh tử.
Bất ngờ, một cánh cửa phía cuối hành lang bật tung ra, và bóng người xuất hiện rõ ràng hơn. Lần này, Linh Anh và Minh Kha nhìn thấy khuôn mặt hắn, nhưng che kín nửa mặt bằng mặt nạ, ánh mắt lóe lên sự điên rồ tinh vi.
“Cuối cùng… các người cũng đến,” giọng hắn lạnh lùng, vang vọng khắp căn phòng. “Tôi đã chờ các người quá lâu.”
Hắn cười khẽ, nhưng trong tiếng cười ấy là một sự điên rồ tột đỉnh, khiến Linh Anh cảm thấy rùng mình đến tận xương sống. Minh Kha đưa súng lên, nhưng hắn di chuyển quá nhanh, tránh mọi đường đạn.
“Đừng bắn!” Linh Anh thét lên, tay run, nhưng vẫn giữ máy ảnh để ghi lại hình ảnh hắn. “Chúng ta cần hiểu hắn trước khi hành động!”
Kẻ giết người dừng lại, ánh mắt nhìn trực diện Linh Anh. Một sự im lặng ngắn ngủi, căng thẳng đến nghẹt thở, trước khi hắn nói:
“Các người chỉ nhìn thấy phần nổi… phần chìm, các người chưa bao giờ hiểu.”
Hắn bắt đầu tiết lộ một phần động cơ, giọng đều đều nhưng mang theo cảm giác ghê rợn:
“Mỗi nạn nhân là một mảnh ký ức, mỗi vụ án là một bài học. Tôi… muốn họ hiểu nỗi đau mà tôi từng trải qua.”
Minh Kha nhíu mày, cố gắng phân tích: “Có nghĩa là… hắn từng bị tổn thương sâu sắc? Và bây giờ, hắn trả thù xã hội bằng cách này?”
Linh Anh chộp lấy manh mối: “Và hắn muốn chúng ta tham gia vào trò chơi tâm lý của hắn, như một phần kiểm chứng… xem chúng ta có thể sống sót và hiểu được nỗi đau đó không.”
Bóng tối dày đặc quanh họ, nhưng Linh Anh nhận ra hắn không chỉ giết người ngẫu nhiên, mà có một kế hoạch tinh vi và chi tiết, kết hợp giữa tâm lý, thời gian và địa điểm.
Hắn bỗng biến mất vào bóng tối, để lại một mảnh giấy mới trên sàn. Linh Anh nhặt lên, đọc:
“Các người đã chứng kiến, nhưng vẫn chưa hiểu hết. Nếu muốn sống sót, hãy giải mã tôi trước khi quá muộn.”
Minh Kha nhìn Linh Anh, giọng trầm: “Chúng ta đang đi sâu vào bẫy. Mỗi bước tiếp theo đều nguy hiểm hơn bước trước. Hắn đang thử thách cả trí tuệ và lòng can đảm của chúng ta.”
Linh Anh gật đầu, cảm giác một phần sợ hãi, một phần tò mò và quyết tâm trỗi dậy. Cô biết rằng trận chiến này chưa kết thúc, và bóng tối vẫn còn ẩn chứa quá nhiều bí ẩn và nguy hiểm.
Cuối cùng, họ rút ra một kết luận quan trọng từ mảnh giấy:
Kẻ giết người theo dõi họ trực tiếp, nắm mọi phản ứng và di chuyển.
Mỗi vụ án đều được sắp xếp theo kế hoạch tâm lý, không chỉ là sát hại nạn nhân.
Hắn muốn tạo ra một trò chơi sống còn, ép họ phải hiểu và giải mã hắn.
“Chúng ta không thể hành động tùy hứng,” Linh Anh nói, tay vẫn ghi chú mọi chi tiết. “Phải có chiến lược, nếu không… chúng ta cũng sẽ là nạn nhân tiếp theo.”
Minh Kha đặt tay lên vai cô: “Chúng ta sẽ tìm ra hắn. Dù gì, lần này, các người chơi trong trò chơi của hắn sẽ không còn là con cờ bất lực.”
Bên ngoài, mưa rơi nặng hạt, sương mù dày đặc, và bóng tối vẫn như vòng vây bất tận, sẵn sàng nuốt chửng bất kỳ ai dám tiến vào. Nhưng trong lòng Linh Anh, ý chí và quyết tâm mạnh mẽ hơn bao giờ hết. Cô biết, trận đấu với bóng tối chưa kết thúc, và mỗi phút trôi qua đều là cuộc chiến sống còn.
Hết chương 9.