ánh bình minh của em

Chương 1: Gặp gỡ trong thành phố sương mù


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Sáng sớm, thành phố vẫn còn chìm trong màn sương mỏng, ánh nắng nhạt nhòa len qua những tán cây bên đường. Linh An bước ra khỏi căn hộ nhỏ của mình, tay ôm cặp tài liệu dày cộp vừa chuẩn bị cho buổi phỏng vấn đầu tiên sau khi tốt nghiệp. Hơi lạnh đầu mùa khiến cô hít một hơi thật sâu, cảm nhận vị sương đọng trên môi và tóc.

“Ngày đầu tiên, hãy cứ tự tin,” cô nhủ thầm, vắt tay vào túi áo khoác. Linh An là cô gái 23 tuổi, dáng người nhỏ nhắn nhưng nhanh nhẹn, đôi mắt nâu sáng như biết nói, khuôn mặt thanh tú nhưng ánh lên nét rạng rỡ, năng lượng tích cực. Cô luôn mơ ước tìm được công việc trong ngành quảng cáo – nơi cô có thể thỏa sức sáng tạo, nhưng vẫn còn chút lo lắng, vì kinh nghiệm thực tế chưa nhiều.

Cô bước đến quán cà phê quen thuộc nằm gần ga tàu điện ngầm. Cửa kính mờ hơi sương, bên trong vang lên tiếng nhạc jazz nhẹ nhàng. Quán cà phê luôn là nơi Linh An hay đến để chuẩn bị hồ sơ và thư xin việc, vì nơi đây yên tĩnh và dễ tập trung.

Vừa mở cửa, một luồng hơi ấm từ máy sưởi nhỏ phả ra, quấn quanh cơ thể cô. Tiếng chuông reo lên nhè nhẹ, báo hiệu có khách mới. Linh An nhanh chân đi về phía bàn góc, nơi cô thường ngồi. Nhưng hôm nay, bàn đã có người ngồi – một chàng trai trẻ, ăn mặc lịch lãm, áo sơ mi trắng sơ vin quần tây đen, ánh mắt hơi khắc nghiệt nhưng không kém phần thu hút.

Linh An giật mình, “Ồ, xin lỗi… em có thể ngồi bàn khác không?”

Chàng trai nhướng mày, giọng trầm, mang một chút lạnh lùng:

“Không sao, bạn có thể ngồi ở bàn này nếu muốn. Tôi chỉ đang xem hồ sơ một chút.”

Cô ngập ngừng, đặt cặp xuống, chậm rãi ngồi đối diện. Hương cà phê thoang thoảng, hòa với mùi giấy in mới, khiến không gian trở nên ấm áp lạ thường. Cô lướt mắt nhìn chàng trai, cảm giác lạ lùng len qua tim. Anh ta – Hoàng Duy – khoảng ngoài 25, cao ráo, gương mặt góc cạnh, ánh mắt sắc sảo, thoáng qua vẻ nghiêm nghị nhưng khiến người đối diện không thể rời mắt.

Linh An không quen với cảm giác bị quan sát, nhưng cũng không giấu được sự tò mò. Cô tập trung mở laptop, cố tỏ ra bận rộn. Thật ra, trái tim cô lặng lẽ nhảy loạn nhịp, như có một sợi dây vô hình kéo cô về phía chàng trai.

Một lúc sau, điện thoại cô rung lên. Đó là tin nhắn từ chị cùng phòng:

"Chúc cậu phỏng vấn thành công nhé! Đừng căng thẳng quá, cứ là chính mình."

Cô mỉm cười, rồi vô tình đánh rơi bút. Bút lăn đến chân Hoàng Duy. Anh ta cúi xuống, nhấc bút trả lại, ánh mắt chạm nhau.

“Cám ơn… anh…” Linh An lúng túng.

“Không có gì,” anh đáp, giọng trầm và chắc.

Khoảnh khắc ngắn ngủi ấy, thời gian như chùng lại. Linh An cảm nhận sự ấm áp từ ánh mắt Hoàng Duy, nhưng đồng thời, cô cũng thấy một khoảng cách khó dò – vừa gần vừa xa, khiến cô khó hiểu.

Sau vài phút, cô mở laptop chuẩn bị ôn lại bài phỏng vấn. Trong đầu cô hiện lên danh sách công ty, vị trí, câu hỏi mẫu, nhưng ánh mắt lại vô tình dừng lại trên Hoàng Duy nhiều lần. Anh ta lật hồ sơ nhanh chóng, thỉnh thoảng liếc sang màn hình laptop của cô, nhưng không nói gì. Cảm giác này khiến Linh An vừa tò mò vừa bối rối.

Bỗng điện thoại anh rung. Anh nhìn tin nhắn, nhíu mày rồi cất điện thoại. Linh An không kiềm được, tò mò hỏi nhỏ:

“Anh… là nhân viên công ty nào vậy?”

Hoàng Duy nhìn cô, ánh mắt dừng lại chốc lát, rồi nhẹ nhàng đáp:

“Tôi là khách hàng. Và có thể, chúng ta sẽ gặp lại nhau trong một dự án sắp tới.”

Linh An giật mình, vừa hồi hộp vừa phấn khích. Câu nói của anh mang một nỗi bí ẩn, khiến cô không thể nào quên.

Tiếng chuông cửa quán vang lên, báo hiệu khách mới. Hoàng Duy đứng lên, chỉnh lại áo sơ mi, nhìn Linh An một lần nữa:

“Chúc bạn may mắn. Gặp lại nhau, tôi hy vọng bạn sẽ không làm tôi thất vọng.”

Cô khẽ gật đầu, nhưng trong lòng ngổn ngang đủ thứ cảm xúc: vừa hứng khởi, vừa lo lắng, vừa tò mò. Linh An quay lại bàn, mở hồ sơ phỏng vấn nhưng không thể tập trung. Hình ảnh chàng trai với ánh mắt sâu, vẻ lạnh lùng nhưng ẩn sau là một sự quan tâm lạ lùng, cứ hiện ra trong tâm trí cô.

Một cơn gió nhẹ thổi qua, kéo theo mùi hoa sữa nồng nàn từ con đường bên ngoài. Linh An nhắm mắt lại, hít một hơi thật sâu, tự nhủ:

“Có lẽ… đây chính là khởi đầu của một câu chuyện nào đó.”

Cả buổi sáng trôi qua, nhưng hình ảnh Hoàng Duy vẫn in sâu trong tim cô. Cô không hề biết, ở một góc quán khác, anh cũng đang suy nghĩ về cô – cô gái nhỏ nhắn nhưng rạng rỡ, dường như vừa quen mà lại vừa lạ, khiến anh không thể nào bỏ qua.

Chiều xuống, thành phố chìm dần trong ánh hoàng hôn nhạt, sương mù càng dày đặc hơn. Linh An trở về căn hộ, tay vẫn ôm cặp hồ sơ, nhưng lòng tràn ngập cảm xúc khó tả. Cô biết, cuộc sống sắp tới sẽ không còn đơn giản như trước nữa. Một chàng trai lạnh lùng, bí ẩn, xuất hiện đúng lúc cô cần một cơ hội mới… hay chỉ là một thử thách?

Cô ngồi bên cửa sổ, nhìn ra con phố nhộn nhịp, lòng tự hỏi:

“Liệu chúng tôi sẽ gặp lại nhau không?”

Ngoài kia, những chiếc xe điện ồn ào, những tiếng cười nói vang lên, nhưng trong không gian nhỏ của căn phòng, Linh An cảm thấy một sự bình yên lạ kỳ. Một ngày mới vừa bắt đầu, và cô không biết rằng, ánh bình minh sắp tới sẽ không chỉ chiếu sáng thành phố, mà còn soi rọi vào trái tim cô, nơi đã âm thầm rung động trước một người lạ, vừa quen, vừa gần, vừa xa…


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×