ánh bình minh của em

Chương 2: Cú va chạm bất ngờ


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Ngày hôm sau, Linh An thức dậy với cảm giác vừa háo hức, vừa lo lắng. Hình ảnh Hoàng Duy hôm qua vẫn còn in đậm trong tâm trí cô. Cô tự nhủ: “Chắc chắn tôi sẽ gặp lại anh trong dự án, vậy thì… đừng bối rối quá.”

Cô chuẩn bị trang phục công sở gọn gàng, mang theo hồ sơ và laptop, rồi bước ra khỏi căn hộ. Ngoài trời, sương vẫn còn lảng vảng, nhưng nắng đã hắt qua tán cây, nhuộm cả con đường một màu vàng nhạt dịu dàng. Linh An hít một hơi sâu, cảm nhận không khí đầu thu, tim vừa hồi hộp vừa hứng khởi.

Đến công ty mới, cô được nhân viên hướng dẫn lên tầng 5 – nơi phòng dự án đang chờ. Không gian hiện đại với những tấm kính lớn, bàn ghế sáng bóng, ánh sáng tràn ngập khắp nơi khiến cô cảm thấy vừa hứng khởi, vừa lo lắng.

Cô vừa đặt cặp xuống bàn, chuẩn bị sắp xếp hồ sơ, bỗng nghe tiếng giọng trầm, quen thuộc vang lên:

“Bạn là Linh An, phải không?”

Cô quay lại, tim đập nhanh. Hoàng Duy đứng đó, lịch lãm như hôm qua, nhưng hôm nay mang theo vẻ nghiêm nghị của một người lãnh đạo. Anh khoanh tay trước ngực, ánh mắt sâu sắc nhưng không mất đi sự thu hút.

“Vâng… đúng ạ. Chào anh!” Linh An hơi cúi người, cố tỏ ra tự nhiên.

Hoàng Duy gật đầu, rồi đưa tay chỉ vào dự án trên bàn:

“Tôi sẽ là khách hàng chính trong dự án này. Hy vọng bạn có thể hoàn thành tốt.”

Linh An gật đầu, nhưng trong lòng có chút hồi hộp: làm sao để không làm anh thất vọng? Anh ta quan sát cô, ánh mắt sắc bén như muốn nhìn thấu mọi suy nghĩ. Linh An khẽ rùng mình, cảm giác vừa sợ vừa thích thú len vào tim.

Buổi sáng trôi qua với những cuộc họp liên tục. Linh An chăm chú lắng nghe, ghi chép cẩn thận từng chi tiết. Nhưng khi vừa đặt laptop xuống, định nghỉ tay lấy nước, một chiếc ly cà phê từ đâu rơi xuống, đổ sụp lên bàn, tràn cả vào hồ sơ của cô.

“Á! Không…” Linh An hốt hoảng, vội lấy giấy lau, nhưng vừa quay đầu nhìn, thì thấy Hoàng Duy cũng đang tiến lại gần.

“Bạn không để ý à?” Anh nhíu mày, giọng hơi nghiêm nghị.

“Em… em xin lỗi… thật sự em không cố ý…” Linh An bối rối, tay lấm lem cà phê, hồ sơ ướt sũng. Cô cảm thấy vừa xấu hổ vừa căng thẳng, tim đập loạn nhịp.

Hoàng Duy cúi xuống, dùng khăn giấy giúp cô lau hồ sơ:

“Cẩn thận hơn một chút. Đây là dự án quan trọng, không thể để sơ sót.”

Cô nhìn anh, vừa bực vừa ngượng: “Em… em biết rồi. Cảm ơn anh…”

Anh thở dài, nhíu mày một lần nữa:

“Lần đầu gặp nhau mà đã như vậy, hy vọng bạn không để mọi chuyện rối tung lên.”

Linh An cắn môi, vừa muốn khóc vừa thấy tim mình lạc nhịp. Cô không ngờ rằng lần gặp đầu tiên ở quán cà phê hôm qua đã dẫn tới một cú “va chạm” thực sự ngay tại công ty. Nhưng cũng chính khoảnh khắc ấy, một thứ cảm giác kỳ lạ len vào tim cô – vừa căng thẳng, vừa tò mò.

Buổi trưa, Linh An ngồi ăn cơm cùng vài đồng nghiệp. Nhưng đầu óc cô hoàn toàn tập trung vào dự án và Hoàng Duy. Mỗi lần nghĩ đến ánh mắt nghiêm nghị, sắc sảo của anh, cô lại cảm thấy trái tim rung lên một cách lạ thường.

Chiều, khi dự án bước vào giai đoạn thảo luận chi tiết, Hoàng Duy đứng trước bảng, chỉ tay vào các bản vẽ, giải thích rõ ràng yêu cầu. Linh An chăm chú lắng nghe, thỉnh thoảng ghi chú, thỉnh thoảng đưa ra câu hỏi.

“Bạn nghĩ sao về cách phối màu này?” Anh quay sang hỏi cô, giọng trầm ấm.

Cô hơi bối rối: “Em… em nghĩ nếu thêm chút sắc ấm, sẽ tạo cảm giác gần gũi hơn với khách hàng.”

Anh nhìn cô chằm chằm, ánh mắt thoáng bất ngờ. “Ừ… có lý. Bạn có khiếu quan sát tốt.”

Linh An đỏ mặt, lẩm bẩm trong lòng: “Anh ta… khen mình sao? Sao tim mình lại loạn nhịp thế này?”

Sau buổi họp, cả nhóm rời phòng. Linh An vừa bước ra hành lang, cố thu dọn hồ sơ, thì… “bịch!” – cô va vào một người đi ngược chiều. Hồ sơ rơi lộn xộn.

“Ôi trời…” cô thốt lên, cúi xuống nhặt, thì nhận ra… người đó chính là Hoàng Duy.

Anh nhíu mày, hơi nghiêm nghị:

“Cẩn thận một chút chứ, bạn có biết mình đang làm gì không?”

“Em… em xin lỗi… em không chú ý…” Linh An vừa lúng túng vừa ngượng. Tim cô đập nhanh, má đỏ ửng. Cô không ngờ, hôm nay, mình lại gặp “va chạm kép” với Hoàng Duy.

Anh thở dài, nhặt giúp cô một vài tờ hồ sơ rơi ra:

“Bạn nên chú ý hơn, công việc này đòi hỏi sự chính xác tuyệt đối.”

Cô cười gượng, vừa ngượng vừa thấy một chút ấm áp: “Em… em sẽ cố gắng ạ.”

Hoàng Duy nhìn cô một lúc lâu, rồi gật đầu, tiếp tục đi. Linh An đứng lặng một chốc, tim vẫn còn loạn nhịp. Cô tự nhủ: “Anh ta nghiêm nghị thật… nhưng sao lại khiến mình vừa sợ vừa thích thú như vậy?”

Tối hôm đó, khi Linh An về nhà, cô đặt cặp xuống bàn, nhấm nháp tách trà nóng, đầu óc vẫn quay cuồng về những va chạm hôm nay. Cô cảm thấy mệt mỏi, nhưng trong lòng lại tràn ngập cảm xúc khó tả.

Cô mở laptop, ghi lại nhật ký:

"Ngày hôm nay thật sự… không ngờ lại gặp nhiều chuyện như vậy. Anh ấy nghiêm nghị, khó gần, nhưng ánh mắt lại khiến mình không thể rời. Tim mình… rung động sao? Hay chỉ là hồi hộp vì công việc? Mình phải cố gắng, để không làm anh thất vọng."

Ngoài cửa sổ, thành phố lên đèn, ánh sáng vàng nhạt rọi xuống mặt đường. Linh An nhìn ra xa, cảm giác vừa sợ hãi vừa tò mò về những ngày sắp tới. Cô biết, Hoàng Duy sẽ không dễ dàng bỏ qua cô. Và cô cũng… không muốn anh bỏ qua.

Trong một căn phòng khác, tại văn phòng Hoàng Duy, anh đứng bên cửa sổ, nhìn thành phố sáng đèn. Ánh mắt anh thoáng buồn, nhưng cũng đầy tò mò về cô gái nhỏ nhắn, năng động, rối rắm nhưng dũng cảm. Anh thầm nghĩ:

"Cô ấy… khác với những người khác. Tôi không biết tại sao, nhưng cảm giác muốn theo dõi, muốn biết cô ấy sẽ làm gì tiếp theo…"

Một ngày mới kết thúc, nhưng câu chuyện giữa họ mới chỉ bắt đầu. Những cú va chạm, những ánh mắt, những lời nói dường như đơn giản, nhưng lại chạm vào trái tim mỗi người theo cách không thể giải thích. Linh An và Hoàng Duy, hai con người vừa quen vừa lạ, sẽ còn gặp nhau nhiều lần hơn nữa, trong công việc, trong cảm xúc, và trong cả những phút giây ngọt ngào, rối bời mà họ chưa từng nghĩ tới…


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×