ánh bình minh của em

Chương 8: Bí mật quá khứ


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Sáng hôm sau, Linh An thức dậy với tâm trạng vừa háo hức, vừa bồn chồn. Trái tim cô vẫn còn đập nhanh vì chiều hôm qua dưới cơn mưa, những khoảnh khắc gần gũi với Hoàng Duy vẫn in đậm trong tâm trí. Cô tự nhủ:

"Mình phải tập trung vào công việc, nhưng sao cảm giác hồi hộp này không nguôi… Anh ấy… thật sự đang chiếm một phần lớn trong tâm trí mình."

Cô mặc bộ váy công sở màu xanh nhạt, tóc buộc gọn, nét mặt vẫn giữ vẻ dịu dàng nhưng ánh mắt đầy quyết tâm. Khi bước vào văn phòng, không khí nhộn nhịp như thường lệ, nhưng Linh An lại chỉ chú ý đến một điều duy nhất: Hoàng Duy.

Anh xuất hiện từ cửa thang máy, áo sơ mi trắng phẳng phiu, vest tối màu khoác trên vai, ánh mắt sắc bén nhưng dịu dàng khi nhìn cô. Tim Linh An như nhói lên. Cô nhanh chóng cúi đầu chào, nhưng không khỏi bị cuốn hút bởi cách anh tiến lại gần, hơi nghiêng đầu quan sát cô:

“Buổi sáng tốt lành. Hôm nay tôi có một chuyện muốn trao đổi trực tiếp với bạn.”

Cô hơi sững sờ, cố giữ bình tĩnh:

“Dạ… chuyện gì ạ?”

Hoàng Duy nhìn cô, ánh mắt thoáng nghiêm trọng:

“Đó là một vấn đề liên quan đến dự án và… quá khứ của tôi. Tôi muốn bạn hiểu rõ, để không có hiểu lầm nào xảy ra.”

Linh An hơi rụt rè, tim đập nhanh:

“Quá khứ ạ…? Em sẽ lắng nghe ạ.”

Anh dẫn cô vào phòng họp nhỏ, không khí tĩnh lặng và riêng tư. Hoàng Duy đóng cửa lại, ánh mắt nhìn thẳng vào cô:

“Có một điều tôi chưa từng tiết lộ với ai… đặc biệt là với nhân viên của mình, nhưng bạn cần biết. Quá khứ của tôi… có thể sẽ ảnh hưởng đến cách bạn nhìn nhận tôi và dự án.”

Linh An hơi sững sờ, cảm giác vừa tò mò vừa lo lắng:

“Anh… anh có thể nói rõ hơn được không ạ?”

Hoàng Duy hít một hơi, giọng trầm:

“Trước đây, tôi từng có một dự án thất bại nghiêm trọng. Điều đó khiến tôi… nghiêm khắc và tỉ mỉ hơn trong công việc, đôi khi hơi lạnh lùng với người khác. Nhưng sự nghiêm nghị ấy không phải vì tôi không quan tâm, mà vì tôi sợ những sai lầm sẽ lặp lại. Tôi chưa từng muốn ai hiểu rõ điều này, vì nó… nhạy cảm.”

Linh An im lặng, trái tim cô vừa chùng xuống vừa rung động. Cô nhìn anh, nhận ra một con người khác – không chỉ nghiêm nghị, sắc sảo, mà còn ẩn chứa nỗi đau, sự tổn thương và cả những lo sợ thầm kín.

“Anh… anh từng thất bại?” cô hỏi, giọng nhỏ nhẹ.

Hoàng Duy gật đầu, ánh mắt nhìn xuống bàn:

“Đúng vậy. Và kể từ đó, tôi luôn giữ khoảng cách với người khác. Tôi không muốn ai bị ảnh hưởng bởi những sai lầm của tôi. Nhưng với bạn… tôi muốn bạn hiểu rõ, để không có hiểu lầm giữa chúng ta.”

Linh An cảm thấy tim mình nhói lên. Cô bước gần anh, giọng dịu dàng:

“Em… em hiểu rồi ạ. Anh không phải gánh nặng gì cả. Em tin anh, và em cũng… muốn hiểu anh hơn, không chỉ là người lãnh đạo nghiêm nghị, mà còn là con người thật sự phía sau.”

Hoàng Duy ngẩng lên, ánh mắt anh gặp ánh mắt cô. Một khoảng lặng kéo dài, nhưng không khí giữa họ đầy ấm áp. Cả hai đều cảm nhận được sự đồng cảm, một sự kết nối sâu sắc không lời, chỉ qua ánh mắt và sự hiện diện của nhau.

“Cảm ơn bạn,” anh nói, giọng trầm và dịu dàng hơn. “Chỉ cần bạn hiểu, là đủ.”

Linh An gật đầu, trái tim rung lên mạnh. Cô nhận ra rằng, hiểu về quá khứ của Hoàng Duy không làm cô sợ hãi hay xa cách, mà ngược lại, càng khiến cô muốn gần anh, muốn đồng hành cùng anh nhiều hơn.

Khoảng thời gian sau đó, họ bắt tay vào làm việc. Nhưng lần này, không khí có phần khác biệt. Linh An cảm nhận được sự gần gũi, sự tin tưởng và cả một chút dịu dàng ẩn trong cách Hoàng Duy hướng dẫn cô. Mỗi cử chỉ, mỗi ánh mắt, đều khiến cô cảm thấy rung động và bình yên.

Đột nhiên, điện thoại Hoàng Duy vang lên. Anh nhận cuộc gọi, giọng nghiêm nghị trở lại:

“Vâng… tôi hiểu. Chúng tôi sẽ chuẩn bị kỹ lưỡng.”

Sau khi kết thúc cuộc gọi, anh quay lại nhìn Linh An:

“Bạn thấy đấy, công việc này không chỉ đòi hỏi kỹ năng, mà còn đòi hỏi khả năng xử lý tình huống bất ngờ. Nhưng tôi tin bạn sẽ làm tốt.”

Cô mỉm cười, tim vẫn còn nhói lên:

“Em sẽ cố gắng hết sức ạ. Em tin vào bản thân, và… cũng tin vào anh.”

Hoàng Duy đứng lặng một lúc, ánh mắt trầm tư nhưng ấm áp. Anh nhận ra rằng, niềm tin Linh An dành cho anh không chỉ là sự tin tưởng vào năng lực, mà còn là sự đồng cảm, sự hiểu biết về quá khứ và con người thật sự của anh.

Buổi chiều trôi qua, ánh nắng dần nhạt, bóng hoàng hôn phủ lên văn phòng. Linh An cảm thấy một cảm giác nhẹ nhõm, như vừa tháo bỏ được gánh nặng trong lòng. Cô nhận ra rằng, hiểu về quá khứ không làm cô sợ hãi, mà giúp cô nhìn Hoàng Duy rõ ràng hơn, sâu sắc hơn.

Khi ra về, Hoàng Duy bước ra trước, mở ô che cho Linh An, giọng trầm:

“Cơn mưa chiều nay… sẽ không làm bạn ướt đâu. Nhưng có một điều… mong bạn nhớ: tôi sẽ luôn ở bên, và bạn không phải gánh nặng gì cả.”

Cô nhìn anh, tim nhói lên vì lời nói ấy, vừa bối rối vừa hạnh phúc:

“Em… em biết rồi ạ. Cảm ơn anh.”

Khoảng cách giữa họ, ánh mắt, và cả những lời nói dịu dàng khiến Linh An nhận ra rằng, quá khứ không còn là rào cản. Ngược lại, nó đã trở thành sợi dây kết nối hai tâm hồn, dẫn lối cho những cảm xúc chân thành và lãng mạn nảy nở trong lòng cô.

Về đến nhà, Linh An ngồi bên cửa sổ, mở nhật ký:

"Hôm nay… em hiểu rõ hơn về anh. Quá khứ của anh, những nỗi đau và lo sợ, không làm em sợ hãi, mà khiến em muốn gần anh hơn. Ánh mắt, lời nói và sự quan tâm của anh… tất cả đều nói lên một điều: chúng ta có thể tin tưởng nhau, cùng vượt qua mọi thử thách. Mình… muốn được ở bên anh, hiểu anh và yêu anh theo cách riêng của mình."

Ngoài cửa sổ, ánh sáng hoàng hôn nhạt dần, thành phố lặng yên, nhưng trong lòng Linh An, một cảm giác ấm áp, rung động và hy vọng lan tỏa. Cô biết, hành trình phía trước với Hoàng Duy sẽ còn nhiều thử thách, nhưng cũng đầy cảm xúc, lãng mạn và sâu sắc…

Trong văn phòng trống, Hoàng Duy đứng nhìn ra thành phố, ánh mắt trầm tư:

"Cô ấy… hiểu tôi hơn bất cứ ai. Quá khứ không còn là gánh nặng, mà trở thành cầu nối giữa hai con người. Tôi… muốn ở bên cô ấy, bảo vệ cô ấy, và cùng cô ấy viết nên những chương mới trong cuộc đời này."

Đêm khép lại, nhưng câu chuyện giữa Linh An và Hoàng Duy vẫn tiếp tục, với những bí mật, cảm xúc không lời và một hành trình lãng mạn, đầy thách thức phía trước…


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×